[Bhtt – Abo – Lilyholic] Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn _ Ltp – Chương 23 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Bhtt – Abo – Lilyholic] Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn _ Ltp - Chương 23

Diệp Thanh đưa tay nắm lấy hai bên thanh gỗ, nhấc xe một bánh lên. Cô thử cảm nhận trọng lượng, thực ra có thêm một tiểu bảo bối thì cũng không nặng thêm bao nhiêu.

Giang Cẩm Hoa thì đứng bên cạnh đỡ lấy tiểu bảo bối, đề phòng bị ngã. Tiểu bảo bối cũng rất thông minh, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy sợi dây thừng thô buộc trên xe gỗ.

Diệp Thanh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, lần này tốc độ nhanh hơn không ít, một hơi đi liền bốn con phố, cô mới dừng lại nghỉ ngơi.

Sau đó, ba người tiếp tục men theo đường lớn đi về phía cổng thành. May là nơi các nàng ở vốn đã nằm ở vùng ngoại ô của Lâm Châu, nếu xuất phát từ trung tâm thành thì ít nhất cũng phải mất nguyên một ngày mới ra khỏi thành.

Khi mặt trời sắp lặn, Diệp Thanh đẩy xe đến cổng thành thì sắc trời đã gần hoàng hôn. Trước cổng thành không có một lính canh nào, dù sao khắp nơi đều đang đói kém, quan phủ không phát nổi lương thực, đám binh sĩ cũng bỏ đi lưu lạc.

Trên người Diệp Thanh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, đẩy một xe đầy đồ thế này đúng là khá mệt.

Giang Cẩm Hoa mấy lần quay đầu nhìn Diệp Thanh, nàng muốn giúp, nhưng cũng biết bản thân căn bản không đẩy nổi xe nặng như vậy, trong lòng lập tức dấy lên cảm xúc phức tạp.

\”Có cần nghỉ một chút không?\” Giang Cẩm Hoa thấy trán Diệp Thanh đã lấm tấm mồ hôi, liền hỏi.

Diệp Thanh lắc đầu: \”Không được, trời sắp tối rồi, nếu không tìm được chỗ nghỉ, tối nay sẽ phải ngủ ngoài trời mất. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường.\”

\”Được.\” Giang Cẩm Hoa đáp, \”Ngươi còn chịu nổi không?\”

\”Không thành vấn đề.\” Dù sao cô cũng từng là người có thể chém giết trong bầy tang thi, chỉ là đẩy xe thôi, không lấy mạng cô được.

Tiểu bảo bối tuy vẫn luôn ngồi trên xe, nhưng cũng có chút mệt mỏi. Đứa nhỏ nghĩ Diệp Thanh đẩy xe chắc chắn càng mệt hơn, liền quay đầu nhìn Diệp Thanh một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, không dám nhúc nhích.

Ba người họ cứ thế đi về phía Nam, men theo con đường lớn, cuối cùng đến được một ngôi miếu đổ ven đường.

Mùa đông vốn đã lạnh, dù miếu đổ có gió lùa tứ phía, nhưng ít ra trên đầu và bốn phía còn có mái và tường che gió, bên trong vẫn ấm hơn bên ngoài chừng năm, sáu độ.

\”Đi thôi, tối nay chúng ta nghỉ tạm ở đây, ngày mai lại lên đường.\” Vừa nói, Diệp Thanh vừa đẩy xe vào trong miếu.

\”Được.\” Gần đến nơi rồi, Giang Cẩm Hoa vội vàng bế tiểu bảo bối xuống xe, ôm đứa nhỏ theo sau Diệp Thanh.

Trong miếu dường như đã có người, nhưng chắc chỉ là đám dân chạy nạn ghé qua nghỉ chân.

Diệp Thanh định đẩy xe vào trong miếu, nếu để bên ngoài lỡ bị mất cả xe lẫn đồ thì thật là thảm.

\”Cẩm Hoa, ngươi ra phía trước giúp ta kéo đầu xe, phải đẩy xe vào bên trong.\” Diệp Thanh nói.

\”Được.\” Giang Cẩm Hoa đáp lời, trước tiên bế tiểu bảo bối vào trong, sau đó căn dặn: \”Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn đứng trong này chờ, đừng chạy lung tung.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.