Giang Tuyết Niên gây chấn động trong giới học viên năm trên nhanh chóng lan truyền khắp trường, buổi chiều Nhạc Chính Phong cùng chị gái Nhạc Sa Vũ ăn cơm, Nhạc Sa Vũ phấn khích đến mức ngay cả món gà rán yêu thích cũng chẳng buồn động đũa.
“Em trai, em học cùng lớp với Giang Tuyết Niên đúng không?” Nhạc Sa Vũ nắm chặt đũa, hứng thú hỏi.
Nhạc Chính Phong gật đầu, “Đúng vậy, chị cũng biết cô ấy à?”
“Bây giờ còn ai trong trường không biết tên cô ấy chứ?” Nhạc Sa Vũ phấn khích đến mức vỗ mạnh lên vai em trai, mắt sáng rực.
“Chiều nay lớp các em có tiết thực chiến đúng không? Em đã đấu với Giang Tuyết Niên chưa? Thực lực cô ấy thế nào? Em cầm cự được bao lâu?”
Một loạt câu hỏi dồn dập suýt khiến Nhạc Chính Phong choáng váng, lấy lại bình tĩnh, đầy tự hào nói, “Điểm của em thấp nên không được ghép cặp với lớp trưởng. Nhưng những người đấu với cô ấy đều nói cô ấy cực kỳ mạnh, chưa có ai trụ được quá hai mươi giây trước mặt cô ấy.”
“Chị, mà chị biết lớp trưởng bằng cách nào thế?” Nhạc Chính Phong thắc mắc.
Nhạc Sa Vũ mở tiểu quang não đưa bảng xếp hạng chiến lực của trường cho em trai xem, “Lần đầu tiên đánh trận xếp hạng đã lọt vào bảng thành tích, Giang Tuyết Niên là người đầu tiên trong lịch sử trường ta làm được điều đó. Phá kỷ lục hai lần liên tiếp cô ấy cũng là người đầu tiên. Giờ thì không chỉ chị biết cô ấy, e rằng muốn tìm một người trong toàn trường không biết cái tên Giang Tuyết Niên cũng khó.”
Nhạc Chính Phong: “!!!”
Sau khi cuộc họp của liên minh Omega kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Thời Thanh Phạn và Vệ An Nhàn.
Gần đây Vệ An Nhàn cùng Kiều Á ngày càng thân thiết, hoàn toàn trái ngược với lời cô từng nói lúc đầu chỉ trò chuyện cho vui, sau khi tốt nghiệp mới tính đến chuyện yêu đương.
Thời Thanh Phạn thấy mọi người đi hết, Vệ An Nhàn lập tức mở tiểu quang não nhắn tin cho Kiều Á, chưa đầy một phút không nhận được hồi âm đã bắt đầu lo lắng bất an.
\”Thanh Phạn, sao Kiều Á không trả lời tôi? Nàng chán tôi rồi sao?\”
Thời Thanh Phạn thở dài, mở thời khóa biểu của Kiều Á trên tiểu quang não ra cho Vệ An Nhàn xem, \”Kiều Á đang trong giờ học.\”
Biểu cảm căng thẳng trên mặt Vệ An Nhàn lập tức thả lỏng, \”Là tôi nhớ nhầm, cứ tưởng họ tan học rồi.\”
\”Hội trưởng.\” Thời Thanh Phạn nghiêm túc gọi Vệ An Nhàn.
Vệ An Nhàn ngạc nhiên, \”Thanh Phạn, sao thế?\”
\”Tôi nghĩ chị không thể tiếp tục như vậy.\” Thời Thanh Phạn nhíu mày, đôi mắt nâu nhạt ánh lên sự lo lắng, \”Hiện tại chị là hội trưởng liên minh Omega, còn tôi chỉ là phó hội trưởng, nhưng hầu như mọi công việc trong hội đều do tôi xử lý, như vậy không ổn chút nào.\”
Vệ An Nhàn bật cười, \”Dù sao đợi tôi tốt nghiệp, em cũng sẽ trở thành hội trưởng, bây giờ tôi làm hay em làm có gì khác nhau đâu?\”