Giang Tuyết Niên biết rõ mức độ bận rộn bên phía Thời Thanh Phạn, nàng tuyệt đối không thể vừa trò chuyện với cô, vừa ứng phó với Kiều Á.
Hơn nữa trông Kiều Á cũng chẳng có vẻ gì là đang bị ứng phó.
Giang Tuyết Niên đi đến trước giường Kiều Á, hạ giọng hỏi: \”Kiều Á, người cùng chị nói chuyện, không phải Thời Thanh Phạn, đúng không?\”
Kiều Á không ngờ Giang Tuyết Niên lại hỏi thẳng như vậy, sau khi phản ứng lại, trong mắt cô thoáng qua một tia hoảng loạn, ấp úng nói: \”Em, em hỏi vậy làm gì?\”
Cô nên trả lời thế nào đây? Là hay không phải?
Kiều Á cẩn thận chờ Giang Tuyết Niên tiếp tục hỏi, Giang Tuyết Niên lại bất ngờ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô: \”Được rồi, thư giãn đi Kiều Á, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu chị không muốn nói thì không cần trả lời đâu.\”
Giang Tuyết Niên đặt cặp sách xuống, xoay người cầm khăn mặt bàn chải đánh răng đi vào phòng rửa mặt.
Trong lúc đánh răng, cô nhìn mình trong gương, mắt đen lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô đúng là ngốc thật, Kiều Á vẫn luôn nói chuyện rất mơ hồ, vậy mà cô cứ đinh ninh rằng người trò chuyện với Kiều Á là Thời Thanh Phạn.
Liên minh Omega đâu chỉ có một mình Thời Thanh Phạn là Omega, biết đâu người nói chuyện với Kiều Á lại là một người khác.
Giang Tuyết Niên sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng càng tốt hơn, rửa mặt xong thay đồ ngủ trèo lên giường.
Cô đeo tai nghe, dùng điện thoại gửi yêu cầu gọi video cho Thời Thanh Phạn.
Hai giây sau, Thời Thanh Phạn từ chối cuộc gọi.
Giang Tuyết Niên không vội, ngồi tựa vào tường chờ.
Một lúc sau, Thời Thanh Phạn gửi lại yêu cầu gọi video, Giang Tuyết Niên lập tức nhấn chấp nhận.
Gương mặt Thời Thanh Phạn xuất hiện trên màn hình, nhìn bối cảnh phía sau có vẻ như nàng đang ở phòng rửa mặt. “Sao vậy? Có chuyện gì à?” Thời Thanh Phạn hạ giọng hỏi.
Giang Tuyết Niên nói: “Không có gì, chỉ là muốn nhìn cậu một chút.”
Không biết có phải do góc sáng hay không, trên màn hình gương mặt Thời Thanh Phạn chợt đỏ lên trong thoáng chốc. “Còn hai ngày nữa là có thể cùng nhau đến quân đội.”
“Hai ngày quá dài.” Giang Tuyết Niên nói.
Nếu để người khác nghe thấy đoạn hội thoại này, chắc chắn sẽ gây ra không ít xôn xao, hai người nói xong những gì muốn nói rồi im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn mặt đối phương trên màn hình điện thoại.
Bên phía Thời Thanh Phạn giống như có người gọi nàng, Thời Thanh Phạn vội vàng nói: “Mình cúp máy trước đây, ngủ ngon.” Giây tiếp theo màn hình liền tối đen.
Giang Tuyết Niên tháo tai nghe, đặt điện thoại sang một bên, liếc nhìn Kiều Á ở giường đối diện vẫn đang cầm tiểu quang não trò chuyện, một lần nữa xác nhận người Kiều Á đang nhắn tin căn bản không phải Thời Thanh Phạn, tất cả đều là cô hiểu lầm.