Giang Tuyết Niên tự nhận mình có tính khí ôn hòa, chưa từng làm điều ác với ai, nhưng đối mặt với những kẻ từng tổn thương Thời Thanh Phạn, còn muốn tiếp tục làm hại nàng, sự ôn hòa dường như rời xa cô, chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Thời Hân Nhiên ôm lấy ngực lùi lại hai bước, phát hiện Giang Việt cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng tương tự, không chịu nổi đả kích, xoay người khóc lóc chạy xuống lầu.
Thời Thanh Phạn biết Giang Tuyết Niên đang đứng ra bảo vệ mình, trong lòng vô cùng cảm động.
Trước nay nàng chỉ muốn tránh xa những người Thời gia, chưa từng có ý định trả đũa, nhưng lời Giang Tuyết Niên vừa rồi khiến nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Những kẻ làm sai chỉ khi bị trừng phạt mới có thể nhận ra lỗi lầm của mình, nếu mình tha thứ cho họ, họ cũng sẽ không tha cho mình.
Giang Việt nói: \”Thanh Phạn, nếu em không muốn ở đây, anh sẽ lập tức đưa hai đứa trở về. Nếu ba biết những chuyện này, chắc chắn cũng sẽ đồng ý.\”
Thời Thanh Phạn vừa định lên tiếng, bỗng nghe được tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Thời Liêm đi lên.
Thời Thanh Phạn lạnh lùng nhìn Thời Liêm, chờ ông ta đến tra hỏi, đòi lại công bằng cho Thời Hân Nhiên.
Hồi nhỏ, mỗi khi nàng và Thời Hân Nhiên tranh cãi, đều bị Thời Liêm trách mắng.
Thế nhưng lần này khi Thời Liêm bước lên, trên mặt ông ta vẫn mang theo nụ cười.
Ông ta thở dài, đối Thời Thanh Phạn nói: \”Thanh Phạn, em gái con tính khí không tốt, vừa rồi ta đã trách mắng nó rồi, con đừng để bụng, ta thay nó xin lỗi con. Nó vẫn còn nhỏ, ta sẽ bảo mẹ nó dạy dỗ lại.\”
Cơ thể Thời Thanh Phạn hơi cứng đờ, thật nực cười, người mà nàng vừa căm ghét vừa sợ hãi từ nhỏ giờ lại đang xin lỗi nàng, chỉ vì muốn lấy lòng Giang gia.
Giang Tuyết Niên đặt tay lên thắt lưng Thời Thanh Phạn, nhẹ nhàng vỗ về, Thời Thanh Phạn lạnh lùng nói: \”Thời Liêm, người ông nên xin lỗi không phải tôi, mà là mẹ tôi.\”
Dường như đã sớm đoán được nàng sẽ nhắc đến chuyện của mẹ mình, trên mặt Thời Liêm lộ ra vẻ hối hận: \”Ba luôn cảm thấy có lỗi với mẹ con, bao năm qua chưa từng ngừng hối hận về sai lầm năm đó, Thanh Phạn, ba cũng rất hối hận vì đã bỏ bê con suốt những năm qua, thật lòng muốn bù đắp lại.\”
\”Nếu đã nói đến đây, ta muốn nhờ Giang Việt và Tuyết Niên làm chứng.\” Thời Liêm chân thành nhìn Giang Việt cùng Giang Tuyết Niên, nói: \”Ta Thời Liêm nói được làm được, từ hôm nay trở đi, Thanh Phạn chính là cô con gái quý giá nhất của ta, ta tuyệt đối không để bất cứ ai có cơ hội bắt nạt con bé.\”
\”Thanh Phạn, con hãy tin ba. Ba biết mình đã sai đến mức nào. Từ nay về sau, những gì Hân Nhiên có, con không chỉ có mà còn sẽ nhiều hơn cả nó.\”
Giang Tuyết Niên nở nụ cười mang theo chút giễu cợt: \”Vì Thời thúc thúc đã nhờ anh cháu cùng cháu làm chứng, chúng cháu cũng không thể chỉ đứng nhìn. Thời thúc thúc chẳng phải đã nói sẽ cho Thanh Phạn nhiều hơn sao?\”