Giang Tuyết Niên bị ép phải xem lại cuốn tiểu thuyết hơn chục lần, nhớ kỹ từng nhân vật xuất hiện, ngoài 80% tình tiết H, cô ghi nhớ tất cả tình tiết còn lại, mỗi khi phát hiện sắp tới H, Giang Tuyết Niên lập tức bỏ qua, không thèm nhìn.
Khi tỉnh lại, Giang Tuyết Niên phát hiện mình không còn ở trong văn phòng kia, mà đang ở một phòng bệnh trong bệnh viện —— trần nhà tường đều trắng toát, trong không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng.
Giang Tuyết Niên thở phào nhẹ nhõm, xem ra những chuyện vừa xảy ra cùng những người đã gặp chỉ là giấc mơ.
Cô chắc hẳn đã ngất trước cửa xe taxi, được tài xế taxi đưa đến bệnh viện.
Giang Tuyết Niên cử động tay, lập tức có một y tá bước tới ngăn cản: \”Đừng cử động, em đang truyền dịch, cẩn thận làm tuột kim.\”
\”Xin chào, xin hỏi người đưa tôi đến bệnh viện còn ở đây không? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn người đó.\” Nếu tài xế đã rời đi, Giang Tuyết Niên định xin bệnh viện thông tin liên lạc để bày tỏ lòng cảm kích.
Thần sắc y tá bỗng trở nên kỳ lạ, chần chừ liếc về phía cửa, nói: \”Vẫn còn.\”
\”Tốt quá. Chị có thể giúp tôi gọi người đó vào đây không?\” Giang Tuyết Niên mỉm cười ôn hoà, phong thái mà cô trau dồi bao năm khi giao tiếp với người khác.
\”Được.\” Y tá đi đến cửa, thấy Thời Thanh Phạn khí chất lạnh lùng toát lên vẻ xa cách, cả người cứng lại, lúc này mới ý thức được bản thân vừa nhận lời một việc khó khăn.
Cô không giỏi giao tiếp với người có phong thái cao ngạo, lạnh lùng phiêu diêu như thế này.
Y tá cứng đờ đi đến bên Thời Thanh Phạn, chưa kịp nói gì, Cung Linh Lang ở bên cạnh đứng lên, hỏi: \”Y tá, người bên trong tỉnh chưa? Có phải không còn gì nghiêm trọng nữa không?\”
Y tá thở phào, gật gật đầu: \”Nàng…\” –– muốn gặp các người.
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Cung Linh Lang ngắt lời: \”Vậy là tốt rồi, xem ra không còn việc gì liên quan đến chúng ta, cảm ơn tá tỷ tỷ.\”
\”Thanh Phạn, nếu cậu ta tỉnh, chúng ta đi được rồi. Trời biết mình có bao nhiêu chán ghét mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện.\”
Thời Thanh Phạn không thích người khác chạm vào, cũng không thích ai đến quá gần, Cung Linh Lang từ nhỏ luôn ghi nhớ điều này, trong lòng rất muốn kéo tay Thời Thanh Phạn lập tức rời đi, cũng không có chạm vào Thời Thanh Phạn, chỉ dùng lời nói thuyết phục.
Nghĩ đến Giang Tuyết Niên ở trong văn phòng chạm vào Thời Thanh Phạn, Cung Linh Lang liền thấy ngột ngạt thay Thời Thanh Phạn.
Đây cũng là lý do Cung Linh Lang không muốn Thời Thanh Phạn ở lại bệnh viện, Giang Tuyết Niên giống như quả bom hẹn giờ, không ai biết cô ta sẽ làm gì tiếp theo.
Thời Thanh Phạn đứng lên, chủ động hỏi y tá: \”Giang Tuyết Niên khi nào có thể xuất viện?\”
Y tá cố gắng giữ giọng không lắp bắp: \”Chúng tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho nàng, kết quả kiểm tra sẽ có vào buổi chiều, đến lúc đó sẽ xác định xem nàng cần nhập viện hay có thể xuất viện, đúng rồi, bệnh nhân cần có một người ở lại chăm sóc.\”