Violet nhớ lại mùi dâu tây của pheromone tối qua khi phủ lên người nàng, tuyến thể nhạy cảm lại nóng lên, nàng kéo chặt áo khoác trên người, ánh mắt rơi vào chiếc đuôi rồng tàn tật của mình.
Khi chiếc đuôi rồng còn bình thường, nàng chưa từng xuất hiện triệu chứng rối loạn pheromone. Nhưng kể từ khi bị thương, tuyến thể của nàng rất dễ bị pheromone gây nhiễu, dù đã dán miếng ức chế cũng không có tác dụng.
Trước khi gặp Long Linh, nàng cũng từng thử tiếp xúc với những Alpha khác, nhưng chỉ ăn một bữa cơm chung thôi đã khiến nàng cực kỳ bài xích pheromone của họ, không thể tiến thêm bất kỳ bước thân mật nào.
Nàng vốn luôn mạnh mẽ, hiếm khi gặp được một \”món ngọt\” ưng ý, nếu chiếc đuôi của nàng còn khỏe mạnh, chắc hẳn đã kéo Long Linh vào lòng mình từ lâu rồi. Tất cả bây giờ là do nàng không còn lành lặn như trước.
\”Ta ăn xong rồi, phần còn lại em tự ăn đi.\”
Violet chỉ để lại một câu như thế rồi rời khỏi bàn ăn.
Long Linh hơi lúng túng, vội vàng đuổi theo bước chân của tiểu thư ác long.
Khi đến cửa, một cỗ xe ngựa lộng lẫy với màu đen vàng chủ đạo vừa kịp chạy đến.
Trên nóc xe được khảm đá quý màu tím, hai con ngựa trắng to khỏe, bờm bóng loáng, khoác trên mình giáp mềm màu bạc.
Hai hàng kỵ sĩ mặc giáp lạnh đứng thẳng hai bên xe, tay cầm trường kiếm, hộ vệ an toàn cho Violet.
Long Linh chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Violet cùng đường nét lạnh lùng nơi cằm, đôi môi đỏ thắm quyến rũ, cả người toát lên vẻ cao quý và tao nhã.
Người hầu thân cận cúi đầu cung kính mở cửa xe cho Violet, đồng thời thả bậc thang chuyên dụng cho xe lăn.
Sau khi Violet vào xe, cánh cửa đen mới được hầu gái bên ngoài nhẹ nhàng đóng lại.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng rời đi, tiểu thư ác long không hề dừng lại vì cô.
Long Linh không khỏi cảm thấy mất mát trong lòng. Nếu cô vẫn còn khả năng nghe được tiếng lòng của tiểu thư ác long như trước kia thì tốt biết bao.
Nhưng hai lần trước đều đến bất chợt, cô không thể nắm bắt được quy luật hay nguyên nhân nào cả.
Tiểu thư ác long vừa rồi rời đi… là vì không hài lòng với cô sao?
Long Linh siết nhẹ ngón tay. Cô chỉ là một đầu bếp, chẳng có năng lực gì khác. Nếu tiểu thư ác long nhất định muốn đuổi cô đi, thì cô chỉ có thể quay về nhà Arnold và chấp nhận số phận.
Trong xe ngựa, người hầu thân cận báo lại rằng Long Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo chiếc xe rời đi.
Rõ ràng nàng đã nói để con rồng nhỏ này tự ăn sáng, vậy mà nó vẫn đuổi theo.
Lẽ nào thực sự thích bám lấy nàng như vậy? Đến một phút cũng không muốn rời xa.
Violet mềm lòng đôi chút, quay sang căn dặn người hầu thân cận: \”Bảo phu xe dừng lại ở cổng trang viên, gọi quản gia Marcia đến.\”