Trời xuân ấm áp, Long Linh và quản gia Marcia cùng ngồi dưới gốc cây uống cà phê.
Những người sóc làm việc rất hiệu quả, chỉ trong chốc lát là đã có thể thấy được khung sườn tổng thể của nhà bếp pha lê được dựng lên.
Từng khối tinh thể đủ màu sắc được mài giũa, đánh bóng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu lại màu sắc trong suốt tuyệt đẹp.
Những người sóc này có sức mạnh rất lớn, mỗi người đều có thể dễ dàng nâng được khối pha lê nặng hơn trọng lượng cơ thể mình hàng chục lần.
Rene đang dẫn dắt nhóm người sóc làm việc, bận rộn chạy tới chạy lui. Bọn họ vừa làm việc vừa hô khẩu hiệu có nhịp điệu, phối hợp ăn ý, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Quản gia Marcia nhấp một ngụm cà phê, nói với Long Linh:
\”Bọn họ đều rất giỏi giang. Nếu tiểu thư Long Linh cần làm thêm tủ bếp thì có thể nhờ bọn họ làm luôn, chi phí sẽ do Điện hạ chi trả.\”
Long Linh nâng tách cà phê ấm nóng, thổi lớp khói bốc lên trên miệng tách:
\”Đợi nhà bếp xây xong, tôi sẽ bàn với bọn họ chuyện làm tủ sau.\”
Marcia nhớ lại lời dặn của Violet vào buổi sáng:
\”Tiểu thư Long Linh, Điện hạ có dặn tôi chuẩn bị vài người hầu cho ngài. Ngài muốn kiểu người hầu như thế nào?\”
Long Linh hơi sững người. Quả thật, tiểu thư ác long này rất có tinh thần thực hiện lời hứa, đã nói là làm.
\”Chỉ cần siêng năng, có thể giúp tôi quét dọn quán rượu là được. Quản gia Marcia có người phù hợp không?\”
Marcia đề xuất:
\”Tôi có vài ứng viên, ngài có thể chọn người thấy vừa mắt.\”
Khi còn là ngự trù trong ngự thiện phòng, Long Linh không chỉ làm bếp chính mà còn quản lý nhiều phụ bếp và người giúp việc, nên cô cũng có chút kinh nghiệm quản lý nhân sự.
Nhưng tình cảnh hiện giờ khác hẳn. Lúc đó cô là quan viên có phẩm cấp, còn hiện tại, xét về thân phận thì cô chỉ là một con rồng ăn bám, vừa mới \”kết hôn\” với tiểu thư ác long được ba ngày, còn chưa chính thức nhận được quyền hôn phối.
Từ quan hệ thuê mướn mà xét, những người này thuộc về tiểu thư ác long – vị hôn thê của cô – chứ không thực sự thuộc về cô. Liệu họ có thật lòng nghe lời cô không?
Long Linh đang suy nghĩ thì lại bỏ sót một điểm then chốt — cô bây giờ không phải là con người, mà là một con rồng.
Đối với loài người, rồng là sinh vật có trí tuệ và năng lực ma pháp cao, bất kể thân phận ra sao, đều là sự tồn tại cần được dè dặt đối đãi.
Marcia nhìn thấy vẻ nghiêm túc căng thẳng thoáng hiện trong mắt vị Alpha trẻ tuổi, nhẹ giọng an ủi:
\”Ngài không cần lo lắng đến vậy. Nếu không hài lòng, có thể sa thải họ. Tôi sẽ bàn chuyện bồi thường, ngài chỉ cần thấy thuận mắt là được.\”
Bây giờ Marcia đặc biệt tôn trọng ý kiến của cô, Long Linh đoán có thể Violet đã dặn dò gì đó, nên bà mới thay đổi thái độ, không còn cố chấp như trước.