Trong lò sưởi phòng ngủ, gỗ thông cháy lên rừng rực, lan tỏa ánh sáng ấm áp.
Long Linh mặc váy ngủ trắng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ngồi trên giường chờ vị hôn thê của mình – ác long tiểu thư.
Trong đầu cô cứ vang vọng lời dặn của tộc nhân:
\”Công tước Violet là ác long khét tiếng máu lạnh, không con rồng nào từng thoát khỏi tay ngài ấy. Nếu không phải đuôi rồng bị thương thành tàn phế thì tuyệt đối sẽ không kết hôn với ai. Con phải cẩn thận.\”
\”Gia tộc chúng ta nợ ngài ấy một khoản lớn, nếu con không khiến ngài ấy hài lòng, cả nhà sẽ ngồi tù.\”
Long Linh khẽ sờ răng nanh nhọn, không ngửi thấy mùi tin tức tố nào quanh mình. Cô đã cố tẩy não bản thân là Alpha mạnh mẽ nhưng chẳng có tác dụng.
Long Linh vốn không thuộc thế giới ABO này. Cô xuyên đến từ thời cổ đại, sau một tháng mới nhận ra không thể quay về.
Là Alpha duy nhất của nhà Arnold, cô bị đưa cho tiểu thư ác long tàn tật làm quà, lấy danh nghĩa vị hôn thê – đến hôn lễ cũng không có.
Long Linh thở dài, cúi đầu ủ rũ nghĩ: \”Không biết tiểu thư ác long có mọc nanh dài và cái miệng đỏ rực không, liệu có nuốt mình luôn không…\”
Cũng may đuôi rồng bị thương, chắc không dễ dàng ăn thịt cô. Cô có chân, chạy nhanh, chắc không bị bắt đâu.
Khi còn đang mải suy nghĩ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bánh xe lăn.
Một người phụ nữ quý phái lạnh lùng xuất hiện trước cửa – thân hình cao ráo, váy đỏ rực, tóc đen như rong biển, mắt vàng sẫm lấp lánh như đá quý, khí chất như vương giả.
Nàng ngồi trên xe lăn, hai chân phủ khăn len xanh sẫm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Long Linh.
Sự xuất hiện của nàng khiến căn phòng sáng bừng lên. Áp lực bao trùm đến mức Long Linh khó thở.
Cô lập tức cúi đầu hành lễ theo chuẩn quý tộc mới học được, dù động tác còn vụng về.
Mái tóc dài màu bạc như lụa khẽ xoăn theo động tác cúi đầu, đôi mắt lam trong trẻo, da trắng môi đỏ, vẻ đẹp dịu dàng rạng rỡ.
Violet khẽ nhíu mày. Theo thông tin nàng tra được, con rồng nhỏ này mới có một trăm tuổi.
Mà nàng đã ba trăm tuổi, không còn thời gian chơi trò giả bộ yêu đương. Nếu không vì bị chấn thương đuôi rồng khiến tin tức tố rối loạn, không thể dùng thuốc ức chế thì nàng đã chẳng đồng ý hôn sự này.
Nhưng Long Linh quá non nớt, nhìn còn ngây ngô hơn cả ảnh chụp. Một Alpha yếu đuối đến vậy, ai mà chẳng nghi ngờ cô ta bị lừa tới đây.
Có lẽ Long Linh vẫn chưa biết đuôi rồng của nàng không thể hồi phục, chắc chắn sau khi biết sẽ bỏ trốn.
Violet điều khiển xe lăn tiến đến gần Long Linh, chậm rãi nâng tay, chiếc nhẫn ruby trên ngón tay sáng lấp lánh.
Long Linh căng thẳng lùi lại hai bước, lắp bắp hỏi:
\”Xin hỏi… Ngài là Công tước Violet ạ?\”
Violet khẽ mở môi đỏ:
\”Ta là Violet Fergus. Chủ nhân của trang viên Ilidare.\”
Giọng nàng trầm thấp, lạnh lẽo mà cuốn hút, đúng như khí chất băng giá sắc bén của một đoá hồng đen đầy gai.