Chương 6: Thật là đáng yêu ~
Thích Vân Úy vẫn luôn nằm mơ đứt quãng, cả đêm không ngủ ngon. Sáng sớm, khi cô bước xuống lầu, thấy kẻ gây tội Thích Phương Hoài, mặc dù thân thể không thể kìm chế run rẩy, nhưng sự phẫn nộ trong lòng đã chiến thắng nỗi sợ. Thích Vân Úy đối diện với gương mặt ôn hòa của hắn, không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn.
Nhà ăn chỉ có hai người họ. Thích Phương Hoài lạnh lùng nhìn chằm chằm Thích Vân Úy và gõ hai lần lên bàn. Mỗi lần gõ, thân thể Thích Vân Úy lại run lên, hoàn toàn không thể kiểm soát.
\”Vân Úy, đối xử với đại ca phải lễ phép và khiêm tốn. Hành vi vừa rồi của ngươi làm ta rất không vui.\” Giọng nói bình tĩnh khiến bầu không khí nhà ăn trở nên áp lực.
Thích Vân Úy: \”…\” Ngươi là bệnh tâm thần biến thái còn có mặt mũi không vui?
Chỉ cần tưởng tượng đến những gì trong mơ, Thích Vân Úy liền cảm thấy ghê tởm. Trong mơ, Thích Phương Hoài vì muốn có được Nhan Túy, đã uy hiếp và ám chỉ Thích Vân Úy – người em gái bị hắn hành hạ từ nhỏ đến lớn – đưa Nhan Túy lên giường của hắn. Không chỉ vậy, để Nhan Túy hoàn toàn thuộc về hắn, Thích Phương Hoài không tiếc hạ dược, nhốt trong phòng tối và dùng mọi thủ đoạn.
Thích Vân Úy im lặng khiến Thích Phương Hoài nghĩ rằng cô đã nhận ra sai lầm và đang suy nghĩ lại. \”Thích Vân Úy, giống ngươi như vậy phế vật Alpha, căn bản không xứng có được Omega. Dù ngươi có hạ dược được Nhan Túy thì sao? Ta chờ xem ngươi có mệnh hưởng dụng hay không.\”
Hiện tại, nghe Thích Phương Hoài nói một chữ, Thích Vân Úy đều cảm thấy ghê tởm, \”Câm miệng đi, ta là phế vật, ngươi chính là cặn bã.\”
Biểu tình trên mặt Thích Phương Hoài cứng đờ, \”Ngươi nói cái gì?\”
Thích Vân Úy không để lại chút mặt mũi nào cho hắn, \”Ta nói ngươi, Thích Phương Hoài, không chỉ là cặn bã, mà còn là kẻ điếc.\”
Nói xong, cô quét mắt nhìn nửa chén cháo trắng trước mặt hắn, bưng lên và đổ thẳng lên đầu Thích Phương Hoài. Sau đó buông tay, chén rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
\”Làm sao vậy, có phải chén bị vỡ không?\” Roy vội vàng từ phòng ra, thấy cảnh tượng trong nhà ăn thì hoảng sợ, \”Phương Hoài! Thích Vân Úy, ngươi sao có thể đối xử với ca ngươi như vậy!\”
Giọng Roy lại cao và sắc, khiến tai Thích Vân Úy đau nhức. Cô thu hồi tay, ngồi xuống một bên và nhàn nhạt nói: \”Mẹ hiểu lầm rồi, ta không cố ý. Đại ca bảo ta uy hắn ăn cháo, ta không cầm chắc chén, nên không cẩn thận đổ lên đầu đại ca.\”
Trước mặt Roy, Thích Phương Hoài không thể duy trì vẻ mặt văn nhã, sắc mặt xanh mét, đứng dậy và rời đi. Thích Vân Úy cầm bánh bao nhân trứng sữa ấm áp, thảnh thơi ăn. Roy trợn mắt há hốc mồm, \”Thích Vân Úy, ngươi làm ca ngươi tức giận rồi, còn có thể ăn tiếp?\”
Thích Vân Úy nghiêm túc suy nghĩ, ngước mắt vô tội nói: \”Ăn tiếp được.\”
Roy cảm thấy Thích Vân Úy điên rồi. Rõ ràng đêm qua còn bình thường, sao một giấc ngủ dậy lại biến thành như vậy?