Thấy Mia lại từ chối, Thư Thanh Thiển cứng đờ người, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin.
Mia cũng cảm thấy mình vừa rồi có vẻ quá phòng vệ, bèn lo lắng bấu chặt ngón tay, mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thư Thanh Thiển không nhận được câu trả lời mong muốn, ánh mắt tràn đầy thất vọng, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó ngẩng lên, trong mắt chỉ còn lại sự ảm đạm, khóe mắt đỏ lên. Nàng nhìn sâu vào mắt Mia, ánh mắt chứa đầy tình cảm sâu đậm, khó có thể xóa nhòa: “Mia, em vẫn không tin tôi sao?”
“Không, không phải vậy.” Mia hoảng hốt lắc đầu, cô chưa từng thấy Thư Thanh Thiển buồn, trái tim cũng theo đó mà đau nhói.
Thư Thanh Thiển không nhận được câu trả lời mình muốn, ngọn lửa trong mắt dần tắt lịm, cuối cùng cố gắng nở nụ cười cay đắng: “Em yên tâm, tôi sẽ không ép em. Mia, em tốt như vậy, là tôi không xứng với em.”
Thư Thanh Thiển đã rèn luyện diễn xuất đến mức xuất thần qua nhiều thế giới, và lần này trước mặt Mia cũng không hề có sơ hở nào. Ánh mắt nàng chuyển từ yêu thương sang thất vọng rồi tuyệt vọng, diễn tả hoàn hảo cảm giác của một người thất tình, cứ như thật sự đã buông bỏ vậy.
Mia lúc này vẫn còn rất hoang mang, chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Thư Thanh Thiển thất hồn lạc phách bước qua.
Một khắc kia, Mia không thể kìm nén được cảm xúc thật của mình nữa. Cô luôn thích Thư Thanh Thiển và không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Mia vội vàng nắm lấy tay Thư Thanh Thiển, không muốn để nàng đi. Cô nhìn theo bóng lưng của Thư Thanh Thiển, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Thư Thanh Thiển dừng lại nhưng không quay đầu, chỉ có đôi vai run rẩy bộc lộ cảm xúc hiện tại. Mia xoay người ôm chặt lấy nàng, cuối cùng cũng dám nói ra những gì mình đã kìm nén trong lòng: “Aso, em cũng thích chị, rất thích rất thích chị.”
Cảm nhận được vòng tay ấm áp phía sau, trong lòng Thư Thanh Thiển đã bắn pháo hoa chúc mừng. Cuối cùng Mia cũng cắn câu, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch.
Lúc này, Thư Thanh Thiển cảm thấy không khí trở nên trong lành hơn. Nàng quay đầu lại với vẻ vui mừng, nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của Mia. Trái tim Thư Thanh Thiển tràn ngập sự dịu dàng: “Mia, em nói thật chứ?”
Mia gật đầu lia lịa, nghiêm túc như gà mổ thóc: “Trước em sợ chị không thật lòng thích em nên mới không dám nhận. Em luôn thích Aso mà.”
Thư Thanh Thiển hôn lên trán Mia: “Thật ra tôi cũng luôn thích Mia, chỉ là trước đây tôi quá ngốc nên không nhận ra thôi. Em tha thứ cho tôi nhé?”
Mia vùi đầu vào vai Thư Thanh Thiển cười khúc khích: “Em tha thứ cho chị đó.”
Thư Thanh Thiển xoa nhẹ mái tóc dài của Mia. Dưới ánh mặt trời, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lần đầu tiên xác nhận tình cảm trong tim.
Thư Thanh Thiển và Mia ôm nhau thật chặt, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Cuối cùng, Thư Thanh Thiển không kìm được mà hôn sâu Mia một lần nữa. Tóc hai người quấn lấy nhau, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề. Khi tách ra, đôi môi Mia đã hơi sưng lên, một giọt nước bọt lóng lánh lướt qua khóe miệng.