Răng khẽ cắn vào da, một mùi hương đậm đặc hơn ùa tới, Thư Thanh Thiển cố gắng kìm nén bản năng của mình.
Máu tươi thấm qua da như những bông hoa mai đỏ rực nở giữa tuyết, Thư Thanh Thiển không nhịn được mà đưa lưỡi liếm sạch giọt máu, nhận thấy Mia trong lòng run lên, nàng bèn đặt Mia lên giường.
Lúc này, Mia đã mất hết sức lực, răng trên khẽ cắn môi dưới, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt, đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng vô tội, giọng nói nghẹn ngào, “Đau…”
Trước đây, Thư Thanh Thiển luôn nghĩ mình đủ bình tĩnh và tự chủ, nhưng khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Mia hé mở, lộ ra cái lưỡi nhỏ xinh đầy mời gọi, Thư Thanh Thiển cảm thấy cổ họng mình như có gì đó ngứa ngáy, cúi đầu hôn lên.
Nếu là theo tính cách trước đây của Thư Thanh Thiển, nàng tuyệt đối sẽ không ở lại thế giới này lâu như vậy, nhưng có lẽ vì lần này nàng là một thú nhân, đôi khi hormone chi phối bộ não khiến nàng trở nên bốc đồng và cảm tính hơn.
Thư Thanh Thiển chưa bao giờ thích bị động, nàng nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da thịt trong suốt, dễ dàng khơi gợi Mia, nhìn thấy hơi thở của cô ngày càng gấp gáp.
Một đêm dài, không khí vừa phải.
Khi Mia tỉnh dậy thấy trời đã sáng hẳn, những chú chim nhỏ trên cây ngoài cửa sổ hót líu lo.
Mia mở đôi mắt còn ngái ngủ, hơi nheo lại, một lúc sau mới nhận ra mình đang ở đâu. Khi cảm nhận được làn gió sớm mai nhẹ nhàng thổi vào, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Thư Thanh Thiển đang nằm cạnh mình, Mia nhớ lại đêm qua, mặt đỏ ửng, ngại ngùng vỗ mặt, rồi lại nhìn sang Thư Thanh Thiển.
Lúc này, Thư Thanh Thiển đang nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy theo nhịp thở, nàng ngủ rất say, vẫn giữ nguyên tư thế ôm mình từ tối qua, không hề thay đổi.
Mia đến giờ vẫn cảm thấy như mình đang mơ, cô cứ nhìn chằm chằm vào Thư Thanh Thiển đang ngủ, cuối cùng rón rén tiến lại gần và hôn nhẹ lên má đối phương, mới chắc chắn mình không phải đang mơ.
Thấy Thư Thanh Thiển ngủ say, Mia nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay của nàng, nhưng vừa ngồi dậy thì cánh tay đã bị ai đó nắm lấy. Kế đó, cô bị Thư Thanh Thiển kéo trở lại giường.
“Vừa rồi có ai hôn chị đấy nhỉ?” Thư Thanh Thiển cúi đầu thì thầm vào tai Mia, khóe miệng luôn giữ nụ cười, rồi hôn lên đúng vị trí mà Mia vừa hôn.
Thấy đôi mắt của Thư Thanh Thiển sáng rỡ, không hề có vẻ ngái ngủ, khóe miệng còn vương chút cười, Mia lập tức hiểu ra nàng chắc chắn đã tỉnh từ lâu rồi.
Thư Thanh Thiển buông Mia ra, rồi hai người cùng nhìn nhau cười.
Thời gian của họ còn rất nhiều, tương lai còn dài.
Những ngày sau đó, hai người vẫn sống như trước, ngày làm việc, đêm nghỉ ngơi, không có gì quá đặc biệt, chỉ là giữa họ đã có thêm sự ăn ý.
Nàng cùng Mia đi sâu vào khu rừng già rậm rạp, cùng nhau vui mừng khi tìm thấy một quả ngọt, cũng từng cùng Mia leo lên đỉnh núi cao nhất, đứng dưới bầu trời xanh ngắt nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh, tình cảm của cả hai ngày càng sâu đậm.