Những ngày này, khắp bộ lạc tràn ngập không khí vui vẻ. Thư Thanh Thiển cũng dần bị cuốn vào không khí này, cảm thấy có chút hồi hộp và mong chờ.
Mặc dù đã xuyên qua nhiều thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chính thức kết hôn với một người khác, đặc biệt là người đó lại đến từ thế giới gốc của nàng. Cảm giác này thật không chân thật.
Nhưng khi nghĩ đến việc sẽ cùng Mia đi hết quãng đời còn lại, Thư Thanh Thiển lại không khỏi mỉm cười.
Nàng còn nhớ khi mới đến thế giới này, nàng đã gặp phải một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Lúc ấy, nàng đã nguy cấp đến mức buộc phải liên kết sinh mệnh của mình với Mia.
Không ngờ bây giờ các nàng thực sự đã ở bên nhau, quả nhiên mọi thứ đều là định mệnh.
Đột nhiên, Carl hớt hải chạy vào: “Aso, hai người kia quả nhiên có vấn đề. Sáng nay có rất nhiều thú nhân đến, họ tụ tập lại trong một cái hang. Họ định làm gì đây?”
Thư Thanh Thiển khẽ cười lạnh: “Còn có thể làm gì nữa, chắc chắn là vì ghen tị với chúng ta rồi.”
“Ghen tị?” Carl gãi đầu, rồi chợt hiểu ra. Bây giờ bộ lạc Taigo của họ đã trở nên giàu có, khiến người khác phải ghen tị.
Trước đây, tuy bộ lạc Taigo của chúng ta cũng mạnh, nhưng so với các bộ lạc lân cận thì không có gì nổi bật. Thế nhưng bây giờ, Taigo đã xây dựng ngày càng tốt đẹp, thậm chí vào mùa đông cũng không có ai chết, điều này thật đáng khâm phục.
Nghĩ đến đây, Carl không nhịn được cười, “Đúng vậy, kể từ khi bộ lạc có chợ, mọi người ngày càng giàu có, thậm chí còn có nhiều thú nhân muốn gia nhập Taigo của chúng ta.”
“Có người ngưỡng mộ thật lòng, tự nhiên cũng có kẻ ghen tị.” Thư Thanh Thiển thản nhiên nói, nàng đã sớm đoán được tình huống này nên không hề ngạc nhiên, “Họ chỉ là những kẻ đầu tiên xông lên thôi, chắc chắn còn nhiều bộ lạc khác đang lăm le, chờ cơ hội để thăm dò, sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện như vậy nữa.”
***
“Thủ lĩnh, cuối cùng các người cũng đến rồi.”
Gần hai trăm người, gần như toàn bộ thú nhân trong bộ lạc, người đứng đầu có dáng người khá to lớn, khuôn mặt đầy những nếp nhăn do tuổi tác, trên người mặc một bộ da thú màu nâu, tay cầm một con dao đá, bước về phía trước.
Thủ lĩnh gật đầu khi nhìn thấy hai người họ, “Tình hình hiện tại thế nào?”
“Chợ của Taigo vẫn đang diễn ra, hôm nay mới là ngày thứ hai, bên trong có rất nhiều người, tôi ước tính bây giờ trong Taigo phải có vài nghìn người.”
Nghe nói trong Taigo bây giờ có nhiều người, những người nhát gan trong bộ lạc bắt đầu do dự lùi bước, “Họ có nhiều người như vậy, chúng ta chắc chắn không đánh lại được, thôi thì bỏ cuộc đi.”
Người đàn ông mắt ưng nhìn đối phương với vẻ khinh bỉ, “Đã đến đây rồi còn sợ cái gì, người ta có câu liều ăn nhiều, có gan làm giàu. Chết thì chết thôi, dù sao chúng ta không tìm được thức ăn rồi cũng bị chết đói, có gì phải sợ nữa?”