(Bh Thuần Việt ) Chị Nợ Em Chữ “Thương ” Một Đời. – Chương 1 Cơn ác mộng kéo dài – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

(Bh Thuần Việt ) Chị Nợ Em Chữ “Thương ” Một Đời. - Chương 1 Cơn ác mộng kéo dài

Đêm thanh vắng yên tĩnh đến lạ thường, tiếng ho khan như thường lệ hôm nay lại không nghe thấy. Âm thanh tí tách của giọt nước rơi xuống sàn nhà cũng phá lệ vang vọng, một giọt hai giọt cứ như tiếng nhạc vang lên đều đặn. Nhưng thứ âm thanh này khiến người nghe cảm thấy khó chịu, một vài tiếng\”sột soạt\” khi quần áo ma sát với tấm chiếu được trải trên giường.

Hồ Mộc Trà mắt mở to ngồi bật dậy, nơi cổ họng âm thanh gào thét dồn nén không thể phát ra. Cô nhìn xung quanh một vòng hơi thở đứt quãng , cô lại mơ thấy em ấy. Hồ Mộc Trà không thể quên được cảnh tượng lúc đó, nữ sinh nằm trên vũng máu mà nhìn cô. Gương mặt nữ sinh bị mái tóc dài đen che khuất, một phần tóc dính máu bết lại dính trên người. Tuy không thể thấy hết khuôn mặt nữ sinh nhưng cô lại bị ám ảnh đến bây giờ, thứ khiến cô ám ảnh chính là đôi mắt của em ấy. Nữ sinh ấy nhìn cô đầy căm phẫn, môi khẽ nhút nhích dường như muốn nói sẽ không tha cho cô.

Hồ Mộc Trà tay xoa lấy đôi mắt đau nhức, khi cô bỏ tay xuống lập tức muốn hét lên. Hồ Mộc Trà nhìn thấy trên tay là máu đỏ tươi, cô liền chà tay vào chiếc chăn mong có thể làm sạch nó. Nhưng dù có chà lau như thế nào vẫn không sạch được, Hồ Mộc Trà kéo chăn ra muốn bước xuống giường. Nhưng cô không đi được chân cô như bị cột đá không thể động đậy, tiếng thì thầm vang vọng trong không gian yên tĩnh.

\”Tội con bé quá \”

\”Máu nhiều quá\”.

\”Gọi xe cứu thương \”.

\’\’Là cô gái kia tông phải\”.

Hồ Mộc Trà có thể nghe được âm thanh nối tiếp nhau , đây là giọng nói của những người chứng kiến vụ tai nạn. Hồ Mộc Trà đã đụng chết một nữ sinh, lúc cô bước xuống xe đi đến chỗ nữ sinh kia là nghe những lời này. Hồ Mộc Trà bịt tai lại muốn gào lên nhưng không được, cô muốn bỏ chạy nhưng chân không thể đi.

Hồ Mộc Trà cảm thấy phía sau cổ có gì đó quấn lấy, rồi lại cảm thấy ướt át. Thứ gì đó chảy từ cổ cô xuống nhỏ lên đùi cô, một thứ màu đỏ chói mắt. Hồ Mộc Trà đưa tay sờ lên cổ liền chạm phải những sợi nhỏ li ti, khi nhận biết được là gì cô như không thở nổi. Tóc cô chạm phải là tóc, nhưng thứ tóc này dính đầy máu bê bết thành một cục. Hồ Mộc Trà ngẩng đầu lên lập tức tim như bóp nghẹt, cô sợ hãi đến nỗi gương mặt trắng bệch.

Gương mặt được mái tóc dài che phủ, cô chỉ nhìn thấy nửa bên mặt dính máu. Ánh mắt nhìn cô đầy căm phẫn, đồng tử đỏ như máu chứa đầy sự oán thù.Tay người đấy từ từ tiến gần đến cổ cô bóp chặt, Hồ Mộc Trà không thở nổi cũng không có sức giẫy giụa. Cô sẽ chết cô sẽ bị bóp cổ mà chết, Hồ Mộc Trà sợ hãi cố giơ tay đẩy người đó ra.

\”Chết đi\”. Giọng nói trong trẻo theo kẽ hở của môi truyền ra, thậm chí khi người kia vừa hé môi máu lại từ trong miệng chảy ra ngoài.

\”Đừng\”. Hồ Mộc Trà cố sức hét to ,cô cố gắng bật người ngồi dậy.

\”Điên à nữa đêm không cho người ta ngủ\”. Âm thanh của một phụ nữ vang lên , giọng người này khàn khàn nói xong liền ho khan.

Lần lượt những tiếng mắng chửi phát ra khiến Hồ Mộc Trà như bừng tỉnh, cô nhìn xuống tay mình vẫn sạch sẽ không có gì. Lại là ác mộng cô đêm nào cũng mơ cùng một giấc mơ, đã gần 3 năm rồi không ngày nào Hồ Mộc Trà có thể ngủ yên được. Đêm nào cô cũng thấy nữ sinh đã bị cô đụng chết quay về báo thù, nhưng tai nạn đó không phải cô cố tình gây ra. Người thân của nữ sinh nhất quyết đề đơn kiện cáo cô, 3 năm đã là hình phạt nhẹ khi đã giảm án.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.