[Bh] Mình Ơi! – Chương 27 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 8 lượt xem
  • 5 tháng trước
// qc

[Bh] Mình Ơi! - Chương 27

Từ ngày Bảo Ngọc tới nhà Thành An không hiểu vì sao Ngọc Trang cứ mãi chạy sang đây. Mỗi khi Thành An và Bảo Ngọc ngồi bàn chuyện gì đó thì Ngọc Trang sẽ cực lực chen vào. Ngọc Trang cũng tìm đủ mọi cách để tách Thành An khỏi Bảo Ngọc. Thành An cảm giác được Ngọc Trang dường như không hề thích Bảo Ngọc. Cả hai người họ cứ gặp nhau là như nước với lửa, lại thêm cái tính hay trêu ghẹo của Bảo Ngọc làm Ngọc Trang càng bực mình hơn. Họ cứ suốt ngày cãi nhau chí chóe, một ngày mà không đâm chọt nhau là không chịu được.

Chẳng hạn như chuyện trên bàn cơm sáng nay. Ngọc Trang lại sang nhà Thành An, vừa hay ngay lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm sáng nên bà ba gọi Ngọc Trang vào ăn cùng. Trên chiếc bàn dài bày biện đầy món ngon, Thành An ngồi ngay vị trí chủ toạ đầu bàn. Cô vốn không hề muốn ngồi nơi này nhưng lại bị bà ba một mực ép buộc với cái lý do cô là chủ của căn nhà này. Tuy nói đất nước đã du nhập văn hoá của Tây phương nhưng lại không bỏ được ảnh hưởng của nho giáo ngày xưa. Cũng như cái câu “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”, đây chính là tam tòng mà người phụ nữ phải tuân theo. Khi chưa gả cưới phải nghe lời cha, gả về nhà chồng phải nghe theo chồng, nếu chồng mất phải nghe theo con trai, vậy nên bà ba cho rằng Thành An nên ngồi ở vị trí đó, bà còn cho rằng cô mới là người có quyền hành lớn nhất trong nhà. Thành An nhiều lần chối từ cái vị trí ngồi này nhưng bà ba cứ khăng khăng ép buộc nên cô cũng đành chấp nhận. Chắc có lẽ trong giây phút nào đó của cuộc đời mẹ cô đã quên mất cô là một đứa con gái.

Ngọc Trang vừa thấy Thành An ngồi xuống liền nhanh nhẹn đẩy Mai Hương ngồi gần bên phải của Thành An, còn gần bên trái kia chính là bà ba. Ngọc Trang thì ngồi cạnh Mai Hương để cho Bảo Ngọc phải ngồi cạnh bà ba. Bữa cơm cứ vậy mà êm đẹp diễn ra cho tới khi Ngọc Trang gấp gì đó để vào chén Bảo Ngọc.

“Cô Bảo Ngọc dạo này xanh xao quá, ăn cái này cho bớt xanh xao nghen.”
Ngọc Trang đáo để gấp vào chén Bảo Ngọc hai miếng ớt to.

“Cô….”
Bảo Ngọc trọn tròn mắt nhìn Ngọc Trang.

“Tui làm sao?”
Ngọc Trang vừa nói vừa bày ra vẻ mặt khiêu khích.

“Quá đáng!”

Tay Bảo Ngọc run run cầm chén cơm, hai miếng ớt đỏ chói nằm chễm trệ giữa chén. Hai mắt như xẹt lửa nhìn chầm chầm Ngọc Trang nhưng lại không thể phản pháo được. Bởi vì có người lớn cùng ăn nên Bảo Ngọc cũng không dám mất lịch sự gấp hai miếng ớt bỏ trở lại. Cô chỉ biết ngậm ngùi gấp hai miếng ớt sang một bên rồi ăn nốt phần cơm đã dính vị ớt cay xè. Xong lại không chịu yên phận mà gấp ớt cho Ngọc Trang rồi lại bị gấp ngược trở lại. Hai người cứ vậy mà nháo nhào cả bữa cơm. Bà ba ngồi cạnh bên cũng chỉ bất lực mà mặc họ làm loạn.

Thành An ngồi ở đầu bàn đã trông thấy mọi chuyện, cô chỉ biết lắc đầu cười trừ. Cũng may cô cưới được người con gái đằm thắm dịu dàng như Mai Hương chứ lỡ như tính tình của Bảo Ngọc hay Ngọc Trang chắc nhà cô lại gà bay chó nhảy. Mai Hương bên này cũng trông thấy tình cảnh kia, nàng chỉ khẽ mỉm cười rồi lại chăm chú gấp thức ăn cho Thành An.

Sau khi ăn xong bữa cơm loạn lạc Thành An liền chạy tuốt ra ngoài vườn. Hai người con gái kia vẫn còn cãi nhau chí choé nên Thành An đành phải di cư ra đây. Cô mắc võng vào hai gốc cây rồi nằm đu đưa trên đó. Vài tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống nơi Thành An nằm, cô vội dùng bàn tay che đi mắt mình để bớt chói rồi dần chìm vào giấc ngủ. Gió đưa qua kẽ lá nghe xào xạc, một người con gái dáng người thướt tha từ trong nhà bước ra. Chiếc ghế nhỏ được đặt xuống cạnh võng, Mai Hương ngồi đó mà nhẹ nhàng kéo bàn tay đang cố che chắn kia xuống. Một chiếc khăn tay trắng tinh được xếp gọn gàng phũ lên mắt Thành An. Ngón tay mềm mại vuốt nhẹ theo sóng mũi cao thẳng rồi lại vuốt ve lên đôi môi khép hờ. Hơi thở ấm nóng ngày càng gần, một mùi hương nhè nhẹ vờn quanh cánh mũi. Mai Hương khẽ nghiên đầu hôn lấy đôi môi khép hờ kia, cảm xúc mềm mại đan xen ngọt ngào truyền đến khiến tim nàng đập loạn. Cái hôn nhẹ nhàng mà nhanh chóng như một cánh hoa lướt qua môi, Mai Hương ngại ngùng ôm lấy hai má đỏ ửng vội chạy vào nhà. Khoé môi khẽ cong, Thành An đưa tay kéo xuống chiếc khăn che trên mắt, cành hoa mai vàng tươi lộ rõ trên tấm khăn trắng, nơi đây vẫn còn thoang thoảng hương thơm của người con gái cô thương.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.