Tiếng xe tắt ngấm bên đầu cầu, tài xế lật đật xuống xe mở cửa cho hai người, Mai Hương từ từ bước xuống xe trong khi Thành An vẫn cứ vô hồn ngồi đó. Mai Hương vừa định cất tiếng gọi người kia thì một trận ồn ào ở bên sông kéo đi sự chú ý của nàng. Tiếng la hét thất thanh làm Thành An bừng tỉnh, cô vội vàng bước xuống xe rồi nhanh chóng cùng Mai Hương qua bên kia sông.
Trong sân nhà ông giáo, một đám thanh niên cùng Đặng Vinh đang chân đấm tay đá rất hỗn loạn, ông giáo bị xô đẩy ngã ra đất còn bà vợ ông bây giờ chỉ biết khóc la. Mai Hương từ khi nào đã chạy đến đỡ ông giáo, đám thanh niên loạn xạ kia cũng sắp lăn lộn tới bên này.
“Dừng tay!”
Tiếng quát của Thành An làm đám thanh niên kia ngừng lại rồi nhìn sang, một tên trông khá dữ tợn bước tới trước mặt cô.
“Mầy là thằng nào?”
“Tại sao mấy người tới đây làm loạn?”
Thành An chẳng thèm trả lời mà trực tiếp hỏi sang câu khác, cô thừa biết tên Đặng Vinh kia lại gây chuyện nữa rồi.
“Nó thiếu tiền bọn tao mà không trả, tụi tao tới đây xiết nhà nó.\”
Tên thanh niên kia trả lời cô rồi vênh vênh cái mặt như thể ông đây đang làm chuyện đúng đắn.
“Thiếu bao nhiêu? Tôi trả thay.”
“Ba mươi nghìn Đông Dương. Sao? Mầy có tiền trả không?”
Thành An cũng chẳng nói nhiều liền lấy ra ba mươi nghìn đưa cho tên kia, cô thừa biết không trả hôm nay họ cũng chẳng để yên cho cái nhà này. Tên thanh niên giật lấy xấp tiền đếm đếm rồi gọi đồng bọn kéo về bỏ lại Đặng Vinh cả người tơi tả nằm giữa sân.
“Thằng nghịch tử! Mầy cảm thấy làm khổ cái nhà này chưa đủ sao. Hết lần này tới lần khác mầy đi mượn nợ ăn chơi, hôm nay còn ở trước mặt bà con họ hàng làm ra cái cớ sự này, còn để anh rể mầy phải trả tiền cho mầy, mầy có thấy nhục nhã không hả?”
Chưa ai kịp nói gì thì ông giáo đã sấn tới xốc cổ Đặng Vinh dậy. Ông giáo nóng giận sắp giáng một bạt tay cho Đặng Vinh liền bị Thành An cản lại. Cô vốn không phải sợ tên kia bị đau, chỉ là ở đây đông đúc họ hàng cô không muốn ông giáo lại thêm mất mặt.
“Cha đừng nóng giận ảnh hưởng tới sức khỏe, em nó lỡ dại, cha bỏ qua cho nó đi.”
Mai Hương vội vã bước tới đỡ ông giáo đi vào nhà, họ hàng đến phụ đám cũng dần tản ra.
“Hừ, giàu hơn ai mà bày đặt lên mặt. Dăm ba đồng bạc lẻ có gì mà to tác chứ.”
Đặng Vinh đưa tay phủi bụi bẩn trên người, đôi mắt khinh khỉnh nhìn cô.
“Đúng là dăm ba đồng bạc lẻ, nhưng bạc lẻ này vừa cứu cái mạng của cậu đó đa.”
“Mầy đừng có mà hóng hách, không bao lâu nữa mầy sẽ phải quỳ dưới chân tao mà cầu xin thôi, chờ xem.\”
Đặng Vinh vừa nói vừa dùng ngón trỏ tay trái chỉ chỉ vào ngực Thành An, gương mặt hắn nở một nụ cười cợt nhã. Thành An khẽ liếc mắt xuống cánh tay trái người kia, nơi tay áo đã bị rách toạc lộ ra một vết sẹo to dài nằm vắt ngang.


