Nghe tin Mai Hương gặp chuyện Thành An liền quăng luôn cái cặp đang cầm cho thằng Cần rồi chạy thật nhanh về nhà ông hội đồng, bất chấp va phải nhiều người trên đường cô cũng không hề ngừng chân. Vừa vào tới sân nhà Thành An đã trông thấy đám gia nhân đứng túm tụm lại thò đầu ngó vào trong, kèm theo đó là tiếng khóc lóc pha lẫn với tiếng mắng chửi cùng tiếng roi vun vút. Thành An gấp gáp bước vào trong, đập vào mắt cô chính là Mai Hương đang quỳ trên nền gạch tàu lạnh lẽo cùng với thân thể đầy vết roi.
“Bà làm cái gì vậy hả?”
Thành An giận dữ hét lên, cô thẳng tay xô mạnh bà hai ra khi bà ta có ý định vun roi lần nữa. Thành An vội vã ôm lấy Mai Hương, gương mặt đẫm nước mắt cùng thân thể đầy vết roi, có chỗ còn rướm cả máu khiến Thành An vô cùng đau xót. Nhẹ nhàng đỡ Mai Hương dậy cô dịu giọng dỗ dành.
“Em đừng khóc, có tui đây rồi, không sao nữa rồi!”
Ôm lấy bờ vai có chút run của nàng, để nàng đứng tựa vào lòng mình rồi Thành An lại hướng ánh mắt sắc bén đến hai tên gia nhân đang giữ bà ba.
“Thả bà ấy ra!”
Giọng nói âm trầm đến đáng sợ khiến hai tên gia nhân kia hoảng hồn mà vô thức nới lỏng tay. Bà ba từ nãy giờ khóc lóc giãy giụa bây giờ được thả liền chạy đến bên cạnh cô phụ đỡ lấy Mai Hương. Mắt thấy con dâu mình bị đánh đập, dù bà ra sức ngăn cản nhưng cũng không ai nghe, không làm được gì bà chỉ đành bất lực khóc lóc cầu xin.
“Thằng láo toét, mầy dám xô tao sao.” Bà hai được đỡ dậy liền hét ầm lên, bà cầm cây roi chỉ thẳng mặt Thành An.
“Sao bà dám đánh em ấy?\”
Cô không những không sợ mà còn giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà, giọng cô âm trầm như đang cố gắng đè nén cơn giận dữ.
“Vợ của mầy dám ăn cắp nhẫn của cha, thứ gái hư như nó đáng bị đánh.”
Hai Quân nhận ra ánh mắt kia làm bà hai run sợ nên đành nhanh miệng nói thay cho bà.
“Câm miệng! Anh có bằng chứng không mà dám bảo vợ tôi lấy.”
Tay Thành An nắm chặt, cô cố gắng kiềm nén để không đấm vào cái bản mặt của tên đáng ghét kia.
“Có gia nhân đã thấy nó đi ra từ phòng của cha.”
Hai Quân nói xong liền lôi tên gia nhân hầu cận mình đẩy ra giữa nhà.
“Dạ thưa…con…con thấy mợ…mợ lén lút ra khỏi phòng ông.”
Tên gia nhân run lẩy bẩy, tay liên tục vò vò vạt áo, gương mặt cuối gầm xuống.
\”Đây là hầu cận của anh, anh nghĩ tui sẽ tin, còn nữa, nhân chứng đây vậy vật chứng đâu?”
“Tao…tao vẫn chưa tìm ra.”
Vừa nghe hỏi tới vật chứng hai Quân liền có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố trả lời.
“Chưa tìm ra hay là bán rồi?”
Cô nở một nụ cười nửa miệng khinh thường nhìn hắn rồi quay sang ông hội đồng.
“Cha mất cái này đúng không?”
Cô lấy hộp nhẫn từ trong túi ra đưa cho ông hội đồng xem.
“Làm sao mầy có nó? Thì ra là nó ăn cắp cho mầy.”
Bà hai thấy Thành An lấy ra hộp nhẫn liền nhanh chóng đỗ tội cho cô.


