Vạn nhất nàng đòi muốn…
Ngay cả Lý thị cũng lạ lùng theo, ánh mắt đảo qua trên người Chử Hưu, nhìn về phía tam tỷ Chu gia, âm dương quái khí cất cao giọng, \”Đây chính là Chử tú tài có tiếng bảng vàng đề danh? Sao thấy nói chuyện còn không lưu loát bằng Đại Bảo nhà ta vậy.\”
Chỉ như Chử Hưu thế này mà có thể thi đậu tú tài, Lý thị nháy mắt cảm thấy ngưỡng cửa tú tài cũng không cao lắm, với sự thông minh của bảo bối nhi tử nhà nàng, đến lúc đó còn không phải muốn thi tú tài liền thi tú tài, muốn thi trạng nguyên liền thi trạng nguyên sao.
Vừa nghĩ tới mình tương lai có thể dựa vào hào quang của nhi tử được phong cáo mệnh, Lý thị nháy mắt mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng dùng cằm đi nhìn.
Tam tỷ Chu gia trên mặt ngượng ngùng, khuỷu tay huých Chử Hưu bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi.
Chử Hưu vốn là người phóng khoáng, bất kể là trong thôn hay trong huyện thành, Chử Hưu đều là phượng hoàng trong ổ gà, đừng nói mang ra ngoài gặp người, chỉ là nhắc tới tên Chử Hưu, tam tỷ Chu gia người dính chút quan hệ thân thích này đều cảm thấy vẻ vang, gấp bội kiêu ngạo.
Đặc biệt là sau khi Chử Hưu tuổi trẻ đỗ tú tài, tam tỷ Chu gia nhắc tới Chử Hưu đều là nhấn mạnh giọng nói.
Ai ngờ Chử Hưu ở thư viện có thể ăn nói khéo léo, vừa mới gặp mặt Vu gia cô nương, danh hiệu tú tài liền vỡ nát tan tành.
Đây không phải là xe ngựa lúc quan trọng lại rớt bánh xe, làm nàng mất mặt sao.
Tam tỷ Chu gia bình thường nhìn Lý thị đều là coi thường, hiện giờ vì Chử Hưu nói mối hôn sự này với Vu Niệm tuy nói có tư tâm của mình, nhưng bản chất vẫn là vì muốn tốt cho Chử Hưu và muội tử nhà mình, hiện giờ bị Lý thị dẫm lên đầu, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Đối mặt với lời châm chọc của Lý thị cùng ánh mắt chấm hỏi của tam tỷ Chu gia, Chử Hưu chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Vu Niệm cúi đầu không nói, đỏ bừng cả đôi tai, siết chặt ngón tay trong ống tay áo, thành khẩn nói, \”Là Vu cô nương quá xinh đẹp, cho nên ta có chút ngại ngùng.\”
Trên đường đến đây Chử Hưu đã suy đoán qua lời khen ngợi của tam tỷ Chu gia về dung mạo của Vu gia cô nương có phần khoa trương trong đó.
Cho đến lúc này gặp người thật, Chử Hưu mới cảm thấy cách dùng từ của tam tỷ Chu gia vẫn quá bảo thủ, nàng đối với từ ngữ hình dung dung mạo dùng trên người Vu Niệm, đều không đủ một phần mười.
Vu Niệm rõ ràng là ở sau nhà cuốc đất.
Mái tóc đen nhánh từ sau tai chia làm hai, phần vén lên chỉ dùng một cây trâm gỗ mộc mạc nhất búi ở trên đầu, giờ phút này bởi vì động tác cúi đầu cúi người, tóc mai vụn vặt bên thái dương rủ xuống, như ôm tỳ bà nửa che mặt, vì khuôn mặt trắng nõn như hoa sen trong nước kia tăng thêm một phần cảm giác hỗn độn bi thương.
Nàng dáng người mảnh khảnh, vai lưng mỏng manh, mái tóc dài buộc ở sau eo theo đường cong sống lưng, phác họa ra đường cong lõm vào phía sau eo.
Nàng rõ ràng mặc một thân quần áo cũ nát vá chằng vá đụp màu trắng nhạt, lại không làm tổn hại dung nhan của nàng chút nào. Ngược lại bộ quần áo cũ sạch sẽ này, khiến Vu Niệm tay dính bùn đất nhìn càng thêm chọc người trìu mến, giống như hoa sen giãy giụa ra từ trong bùn.