\”Không thể nào, Trữ Viễn Uy, ngươi dám triệt binh Yến Sơn quan!\”, thần sắc Thich Đức Phúc đại biến, lộ rõ vẻ không dám tin. Hắn vẫn luôn không tin rằng Trữ Viễn Uy lại có can đảm triệt binh nơi biên cảnh, nhường Yến Sơn quan lại cho người Hồ.
\”Thích Đức Phúc, ngươi cấu kết với Nam Quận vương mưu phản triều đình, mưu nguy xã tắc, còn không mau thúc thủ chịu trói!\”, Trữ Viễn Võ giục ngựa đi lên, mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm Thích Đức Phúc, trường thương trong tay gõ trên mặt đất, phát ra tiếng dọa người. Giọng nói của hắn như gầm như thét, khí thế làm người ta đủ khiếp sợ.
\”Thúc thủ chịu trói! Thúc thủ chịu trói! Thúc thủ chịu trói!\”,
Đầu tiên là hàng tướng lĩnh hô vang, sau là bốn ngàn Hắc Hổ quân cùng đồng thanh, rồi lại thêm bốn ngàn Kỵ binh tiếp lời, vang ầm như rồng gầm hổ thét. Tiếng hô long trời lở đất, cuồn cuộn đánh vào nhuệ khí của đối phương, làm cho người nghe không khỏi run như cầy sấy. Chúng tướng Cấm Vệ quân vốn đã không yên lòng này lại càng rối loạn, dù sao bọn họ cũng chỉ nhận mệnh Thích Đức Phúc, vẫn nghĩ rằng lần này ra quân là để sống chết bảo vệ Đế kinh.
\”Câm miệng! Bè lũ các ngươi lòng mang mưu phản, cả gan đem quân tới Đế kinh gây loạn, chớ có ngậm máu phun người!\”, Thích Đức Phúc điên cuồng hét lớn, hắn cũng quan sát được binh sĩ Hắc Hổ quân chỉ mặc một thân giáp trụ, tay chỉ có trường đao, đinh ninh rằng Hắc Hổ quân sẽ không chịu nổi một kích, bất quá cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi.
\”Hắc Hổ quân không coi trọng vận mệnh Đại Chu, cả gan triệt binh Yến Sơn quan, cấu kết ngoại tặc xâm phạm lãnh thổ. Cấm Vệ quân nghe lệnh, ngày hôm nay, bản Tướng quân thề lấy máu tươi tẩy sạch nghịch tặc!\”, Thích Đức Phúc cao giọng mà rống, giọng cũng khàn đi. Những câu này kích thích đến ý chí chiến đấu của binh sĩ, làm cho bọn họ nhất thời cảm nhận được một cỗ hào khí sôi sục. Hướng trường thương thẳng lên trời, trống trận nổi liên hồi, đồng thanh hô vang theo lời Thích Đức Phúc,
\”Thề lấy máu tươi, tẩy sạch nghịch tặc!\”,
Mũi chân Thanh Sanh nhẹ điểm, tựa trên yên ngựa, ung dung điềm tĩnh mà đối diện với chúng tướng Cấm Vệ quân. Tà trường sam bay trong gió, nàng mở miệng, thanh âm vì cất cao nên có phần lanh lảnh, lạnh như hàn tuyền, nhưng thấu triệt đến tận tâm,
\”Các ngươi có biết tại sao Hắc Hổ quân phải triệt binh Yến Sơn quan? Các ngươi có biết tại sao Kỵ binh Tô Châu lại phải dong binh tiến Bắc? Nước mất nhà tan, còn điều gì quan trọng? Thích Đức Phúc phản nghịch vương pháp, ôm mộng đế vương, phong tỏa Hoàng thành, giam lỏng Hoàng thượng. Giang sơn Đại Chu không yên ổn, bách tính cũng sẽ lâm nguy nan, mẫu tử ly tán, phu thê chia đôi, giữ được biên ải thì thế nào?\”, nàng không gào thét, nhưng cũng đủ tạo nên từng hồi rung động.
\”Chịu ân tổ tiên, các ngươi nên vì giang sơn mà thề tử trận sa trường, vì bách tính mà không sợ da ngựa bọc thây, nếu có sợ hãi, hãy sợ vì các ngươi hèn nhát mà bách tính vô tội phải đầu rơi máu chảy\”,
\”Không sợ da ngựa bọc thây, chỉ sợ bách tính đầu rơi máu chảy!\”,
Đầu tiên là một giọng khàn khàn đơn lẻ hô lên, nhưng sau đó càng lúc âm thanh càng lớn, càng vang vọng. Bốn ngàn Hắc Hổ quân đồng thanh lặp đi lặp lại, như đang niệm chú, đẩy sĩ khí tới xung thiên dưới bầu trời nơi Đế kinh. Từng lời từng lời như thể đang điên cuồng dội vào tai, xâm nhập vào đại não, len lỏi vào trong lòng mỗi người mà khơi dậy từng đợi rung động.