Không xa chấn đời không nể
(Fanfic)
Lại nói đến chuyến đi thăm thú cảnh đẹp nhân gian của cặp vợ chồng son Thẩm Lan và Bạch Y, thì hây dà, chắc kể mãi cũng không hết chuyện.
Lần này hai người quyết định làm một chuyến sơn du, hành trình không dài nhưng khá khó đi, ưu tiên hàng đầu dĩ nhiên là đi xe ngựa.
\”Gì đây?!\”
\”Thì xe ngựa đó!\” Bạch Y chớp chớp đôi mắt ý vị thâm trường nhìn Thẩm Lan.
\”Bộ đi vi hành à? Có cần thuê cái xe to như vậy không?\”
Lúc này bác xa phu nhanh trí chen mồm:
\”Ây da, vị Càn Quân đây nói là phải tìm cho ngài ấy cỗ xe to nhất, êm ái nhất vì thê tử của ngài ấy đang mang trong mình đứa cháu đích tôn của nhà họ Bạch, chu choa, quả là một hảo phu quân a~\”
\”Mang… Mang cái…???\” Thẩm Lan trợn to mắt nhìn sang Bạch Y vẻ mặt vô tội đứng huýt sáo một bên.
\”Ai dà, bác này thật là, thôi chúng ta chuẩn bị lên đường đi.\” Bạch Y xua xua tay, không cho Thẩm Lan cơ hội thanh minh.
\”Vâng vâng.\” Xa phu cũng ăn ý, vừa vâng dạ vừa đon đả tiến lên mở cửa xe ra đón khách.
Thẩm Lan choáng váng, lại gì đây? Phần ghế bên phải đâu? Sao lại biến thành đệm giường rồi?
\”Phòng khi đường xa xóc nảy, là ta đặc biệt chuẩn bị cho nương tử đấy.\”
Hừm, \’xóc nảy\’ hả, đồ ranh con xấu xa này.
Thẩm Lan không nói gì, dì được Bạch Y đỡ lên xe, trong lòng thầm nghĩ, chuyến đi núi này coi bộ sẽ khá là bão táp đây…
Bạch Y ở ngay phía sau, tranh thủ lúc Thẩm Lan không để ý, nhét vào tay xa phu thỏi bạc trắng bóng, xa phu hiểu ý, gật gật đầu.
Tay xa phu này tuổi đã trạc ngũ tuần, vừa liếc mắt đã đoán ra Bạch Y là kẻ sợ vợ, miệng khen người ta là hảo phu quân, lòng thầm mắng người ta bị thê tử cưỡi cổ đè đầu.
Một canh giờ sau.
Như để chứng thực cho suy nghĩ trong lòng của gã xa phu, lúc này dì Thẩm của chúng ta đang vô cùng bận rộn.
Bận ngồi lên đầu Bạch Y.
Eo mông chuyển động nhịp nhàng, hột thịt đỏ hồng cà đều đặn lên chóp mũi người nọ.
Trong buồng xe đương nhiên khá im ắng, tiếng trò chuyện đã chấm dứt cách đó vài phút, sau khi Thẩm Lan chủ động đè đầu cưỡi cổ Bạch Y.
\”Nương… Hưm… Nương tử, sướng không?\”
Vào một lần ngẩng mặt khỏi sông quê, Bạch Y tranh thủ nhỏ giọng hỏi dò.
Thẩm Lan đang cắn môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đang đỡ hai bầu trĩu nặng xoa nắn vân vê, nghe thấy người bên dưới hỏi đến mới buông tay phải ra, đưa lên môi làm động tác im lặng, thì thào ra lệnh:
\”Sụyttt! Lo liếm đi, còn chưa đủ đâu ưm ưm… Bú mạnh lên… Ứmhhh ứm, đúng rồi, là như thế, ứmmhhh…\”
Chụt choẹt nhóp nhép rồn rột.