Trong phòng vệ sinh, ba ngón tay tiến vào
Sáng hôm sau, đúng 10 giờ, Sở Nhuận cưỡi chiếc xe máy đen bóng dừng lại dưới lầu ký túc xá. Tiếng động cơ gầm rú làm rung cả cửa kính. Cô uể oải dựa người vào xe, tay kẹp điếu thuốc chưa đốt. Tô Nhược chậm rãi xuống lầu, mặc một chiếc váy dây bó sát người, khoe ra khe ngực sâu hút, eo thon gọn như bị thắt lại, còn vòng mông thì tròn trịa như trái đào chín mọng. Cô trang điểm kỹ lưỡng, kẻ mắt sắc sảo như mắt cáo, môi tô son đỏ tươi, rõ ràng là một bộ dạng lả lơi, cố tình quyến rũ.
Sở Nhuận đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên: \”Ăn mặc hở hang thế?\” Mặt Tô Nhược đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sở Nhuận một cái, không nói gì, cúi đầu ngồi xuống yên sau xe.
Sở Nhuận liếc nhìn chiếc váy của Tô Nhược, cởi áo khoác da của mình đưa cho cô ấy: \”Khoác vào đi, lát nữa gió lên lại hớ hênh.\”
Cô có chút hối hận vì đã không lái xe đến.
Đến nhà hàng, một quán ăn địa phương nổi tiếng lâu đời, trang trí giản dị nhưng giá cả không hề rẻ. Sở Nhuận gọi vài món đặc biệt: thịt bò hầm nhừ, gà xào ớt đỏ au. Tô Nhược ăn uống dè dặt, sợ làm hỏng lớp trang điểm. Sở Nhuận nhìn bộ dạng giả tạo của cô, cười lạnh: \”Ăn bữa cơm thôi mà cũng làm bộ, hôm qua cậu phun hết vào mặt tôi thì có thấy thận trọng thế đâu.\”
Tô Nhược suýt sặc, mặt đỏ như tôm luộc, nhỏ giọng mắng: \”Cậu có thể im miệng được không?\” Sở Nhuận mặc kệ, chậm rãi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai một cách ngon lành.
Ăn được nửa bữa, Tô Nhược đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại. Sở Nhuận nhìn chằm chằm bóng lưng uốn éo của cô ấy, đáy mắt thoáng hiện một tia suy nghĩ sâu xa. Cô từ từ đi theo, đẩy cửa phòng vệ sinh, bên trong chỉ có một mình Tô Nhược đang soi gương tô son. Đôi môi đỏ mọng kia cứ bĩu ra bĩu vào như đang mời gọi. Sở Nhuận trở tay khóa cửa, \”cạch\” một tiếng. Tô Nhược giật mình làm rơi cả thỏi son xuống đất, quay lại thấy Sở Nhuận thì tức giận run rẩy: \”Cậu bị điên à? Lại muốn làm gì hả!\”
Sở Nhuận không nói lời thừa, bước tới, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tô Nhược kéo đến đặt lên bồn rửa tay. Trong gương phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ của cô, ánh mắt như dao găm lướt qua khắp người Tô Nhược. Tay cô vừa nhấc lên, kéo mạnh sợi dây váy mỏng manh, lộ ra chiếc quần lót ren mỏng như giấy bên dưới, đã ướt sũng, hiện rõ cả mép lồn.
\”Cái thứ lẳng lơ như cậu cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi hả?\” Sở Nhuận cười nhạo, ngón tay ấn nhẹ qua lớp vải lót vào chỗ nhô lên, khiến chân Tô Nhược mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống. Cô nghiến răng định đẩy Sở Nhuận ra, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Sở Nhuận giữ chặt cả hai tay ra sau lưng, cả người bị ép xuống thấp hơn, mông bị đẩy vểnh lên cao.
\”Thả tôi ra! Đây là nơi công cộng!\” Tô Nhược hạ giọng gầm gừ, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu.