Chu Hán Kỳ run rẩy dưới giọng nói nghiêm khắc của Đằng Chấn. Trong lòng anh dâng lên một nỗi buồn khó tả. Nếu lần sau anh thực sự lỡ làm bẩn bệ toilet, liệu Đằng Chấn có thật sự bắt anh liếm sạch không?
Điều này đã chạm đến giới hạn cuối cùng trong lòng anh. Dù có thế nào đi nữa, anh cũng… không thể chấp nhận được.
Chu Hán Kỳ chợt nhớ đến việc có vài S đặc biệt hứng thú với nước tiểu, và cũng có những M coi nước tiểu của chủ nhân là một phần thưởng quý giá. Nhưng anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi việc mình phải uống thứ đó. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến việc đối mặt ở khoảng cách gần như vậy thôi, dạ dày anh đã quặn thắt, cảm giác buồn nôn ập đến.
May mắn thay, Đằng Chấn nhanh chóng xả nước bồn cầu, lau sạch những giọt nước bắn ra xung quanh, rồi rửa tay thật sạch trước khi nắm dây xích và dắt Chu Hán Kỳ ra khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng khách, Chu Hán Kỳ có chút ủ rũ, không còn dám chủ động cọ cọ vào chân Đằng Chấn như trước nữa. Nhưng Đằng Chấn dường như chẳng có gì thay đổi, hắn cầm iPad xem video một lúc, rồi bất ngờ lục lọi túi đồ ăn vặt và xé một gói khô bò.
Đằng Chấn đưa từng miếng thịt bò cho \”cún con\” của mình. Chu Hán Kỳ cắn một miếng, cảm giác tâm trạng tốt hơn hẳn — đây là vị cay, rất ngon, cũng là hương vị mà anh yêu thích.
Đằng Chấn đút cho anh vài miếng, đến một miếng to hơn, khi Chu Hán Kỳ vừa mới cắn được một góc, Đằng Chấn đột nhiên rút mạnh miếng khô bò ra khỏi miệng anh, khiến anh sững sờ nhìn hắn.
Miếng đồ ăn vừa vào miệng đã bị giật mất, Chu Hán Kỳ bất mãn rên lên vài tiếng khe khẽ.
Thế nhưng, gương mặt Đằng Chấn lại nghiêm túc hẳn:
\”Không được giữ khư khư thức ăn. Thói quen xấu này phải sửa từ nhỏ, nếu không lớn lên sẽ cắn người bậy bạ đấy.\”
Nói xong, hắn lại đưa cho Chu Hán Kỳ một miếng khô bò khác. Nhưng khi anh còn chưa kịp nhai xong, Đằng Chấn đã nhanh chóng giật lại miếng thịt khỏi miệng anh lần nữa.
Chu Hán Kỳ ăn trong trạng thái thấp thỏm lo âu, sau vài lần bị Đằng Chấn giật lại đồ ăn, anh bắt đầu thấy bực bội và dỗi, quay mặt sang chỗ khác, không thèm ăn nữa.
Đằng Chấn cũng không ép anh, thản nhiên ăn hết phần khô bò còn lại ngay trước mặt anh. Nhìn hắn ăn ngon lành, Chu Hán Kỳ vừa thèm thuồng vừa hối hận, nhưng lại cứng đầu không chịu mở miệng xin thêm.
Ăn xong, Đằng Chấn đi rửa tay, sau đó mang đến cho Chu Hán Kỳ một bát nước. Anh ngoan ngoãn cúi đầu liếm sạch bát nước.
Nhìn Chu Hán Kỳ uống nước, Đằng Chấn bỗng nhiên cảm thấy muốn uống một tách cà phê. Hôm kia, họ đã ghé một quán cà phê, bánh phô mai ở đó rất ngon, nhưng Chu Hán Kỳ không thích đồ ngọt nên hôm qua họ không ghé lại. Nghĩ đến việc thưởng thức trà chiều một mình cũng không tệ, Đằng Chấn quyết định ra ngoài.
Hắn đi đến cửa, cúi xuống bắt đầu thay giày.
Chu Hán Kỳ thấy Đằng Chấn chuẩn bị ra ngoài thì vội vàng bò lại gần, ánh mắt đầy vẻ lo lắng và níu kéo.