Ngày tháng cứ thế trôi qua, bất kể Chu Hán Kỳ có muốn níu kéo đến đâu. Ban ngày ngày càng dài hơn, thời tiết cũng dần oi ả, chẳng mấy chốc đã bước vào đầu hạ. Đằng Chấn còn chưa kịp chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ thì đã phải bắt đầu lo liệu mọi thứ cho chuyến lưu diễn. Từ việc xin phê duyệt địa điểm biểu diễn cho đến những công đoạn hậu cần, mọi thứ khiến hắn bận rộn đến mức không kịp thở.
Chu Hán Kỳ cố tình không nhắc đến chuyện chuyến lưu diễn nữa, cho đến khi Đằng Chấn đăng tấm poster quảng bá chuyến lưu diễn lên vòng bạn bè, anh mới biết được lịch trình cụ thể.
Tấm poster được vẽ tay theo phong cách jazz cổ điển, nổi bật với biểu tượng \”Tz\” và \”Jazz-HipHop\”. Góc trên bên phải là một danh sách dài những ngày tháng và tên các thành phố. Chu Hán Kỳ phóng to bức ảnh, ánh mắt anh lập tức dừng lại ở dòng đầu tiên: \”7.7\”.
Anh không thể tin vào mắt mình, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Sau đó, anh mở Weibo của Đằng Chấn và tài khoản chính thức của hãng thu âm do Chung Cố quản lý, tất cả đều ghi rõ ràng: \”Buổi diễn đầu tiên của Đằng Chấn sẽ diễn ra vào ngày 7 tháng 7, vé đặt trước sắp mở bán.\”
Trường K nghỉ hè khá muộn, hầu hết sinh viên phải đến đầu tháng 7 mới thi xong. Chu Hán Kỳ vốn nghĩ rằng Đằng Chấn ít nhất cũng phải giữa hoặc cuối tháng 7 mới bắt đầu chuyến lưu diễn. Không ngờ lại sớm như vậy… Sớm đến mức không kịp ở bên anh trong ngày sinh nhật.
Tối hôm đó, anh giả vờ hỏi một cách vô tình:
\”Buổi diễn đầu tiên của em là ngày 7 tháng 7 à?\”
\”Ừ, đúng vậy.\”
\”Vậy em sẽ xuất phát ngày nào?\” – Chu Hán Kỳ cố tỏ ra thoải mái.
Đằng Chấn đang xem tin nhắn trên điện thoại, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Chu Hán Kỳ.
\”Chắc là đi sớm hai ba ngày, khoảng mùng 4 hoặc mùng 5 gì đấy.\” – Hắn thuận miệng đáp.
Chu Hán Kỳ không nói gì thêm.
Tuyến đường lưu diễn của Đằng Chấn là một vòng cung lớn, điểm đầu tiên nằm ở nơi xa nhất, phía bắc nhất, rồi dần dần xuôi xuống phía nam, cuối cùng mới vòng lại thành phố K. Với lịch trình như vậy, ngày 7 tháng 7 chắc chắn hắn sẽ không thể quay về kịp để cùng anh đón sinh nhật.
Anh không biết Đằng Chấn thực sự đã quên hay chỉ là hắn không cảm thấy ngày sinh nhật của anh quan trọng. Nghĩ đến tấm poster đó và vẻ mặt dửng dưng của Đằng Chấn khi trả lời anh, Chu Hán Kỳ bỗng có chút hoài nghi. Liệu Đằng Chấn có thực sự quan tâm đến anh như hắn vẫn thể hiện không?
Sau này, mỗi lần họ cùng nhau về nhà, Chu Hán Kỳ đều nhường cho Đằng Chấn nhập mật khẩu cửa. Nhưng mặc cho hắn bấm đi bấm lại sáu con số \”777777\”, vẻ mặt hắn vẫn chẳng có chút biểu cảm gì đặc biệt.
Chu Hán Kỳ hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, khi ở nhà cũng trở nên trầm mặc. Đằng Chấn nhận ra sự u ám của anh, ôm lấy anh và hỏi có chuyện gì xảy ra. Anh viện cớ nói rằng gần đây áp lực từ dự án quá lớn khiến anh mệt mỏi. Đằng Chấn tỏ ra thấu hiểu, vì bản thân hắn cũng đang chịu áp lực lớn từ chuyến lưu diễn sắp tới, cộng thêm kỳ thi cuối kỳ đang cận kề, đôi khi mệt đến mức không muốn nói gì. Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve anh, thì thầm an ủi.