Không biết từ khi nào, Chu Hán Kỳ bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, chiếc tủ quần áo vuông vức trong ký ức của anh đã hóa thân thành những hình dạng khác nhau: đôi khi là hang động ẩm ướt tối tăm, đôi khi là toa xe trong rạp xiếc, hoặc có khi lại là chiếc ghế trong cung điện.
Tào Phàm cũng xuất hiện trong những giấc mơ đó, đóng vai đủ loại nhân vật kỳ lạ: lúc thì là một tên thủ lĩnh sơn tặc nham hiểm, lúc lại là một người nổi danh khắp nơi với việc thuần hóa thú, có lúc lại hóa thân thành một hoàng đế cao cao tại thượng. Anh mơ thấy mình bị Tào Phàm bí mật bắt đi giữa đám đông, sau đó bị y lén lút giấu bên cạnh mình, nhốt vào một chiếc hộp đặc biệt thiết kế riêng cho anh, ngày qua ngày bị giam cầm, hoặc theo y lang bạt khắp nơi.
Những giấc mơ kỳ lạ đó xuất hiện trước khi Chu Hán Kỳ nhận thức được về giới tính và dục vọng, nhưng trong những câu chuyện hoang đường đó, anh lại cảm nhận được nỗi hân hoan khó tả. Điều này khiến anh bắt đầu đắm mình vào thế giới tưởng tượng trước khi chìm vào giấc ngủ mỗi đêm.
Anh lấy cảm hứng từ những bộ phim truyền hình mà anh tình cờ nhìn lén khi đi uống nước giữa lúc làm bài tập, khi cha mẹ anh đang xem. Những mảnh ghép rời rạc đó được anh kết hợp với trí tưởng tượng, từng chút một mở rộng và làm phong phú thêm những giấc mơ của mình.
Kể từ khi có sở thích này, Chu Hán Kỳ bé nhỏ không còn cần mẹ phải thúc giục lên giường nữa. Anh ngoan ngoãn tắt đèn, nằm xuống, nhìn màn đêm bao la như đại dương bát ngát tràn qua cửa sổ ban công, chảy đến tận mép giường. Trong sự yên tĩnh không một bóng người, anh chìm vào thế giới huyễn tưởng do chính mình tạo ra, thưởng thức những tình tiết đầy kỳ lạ và mê hoặc.
Điều đặc biệt là, Tào Phàm, người đối xử rất tốt với anh trong đời thực lại luôn xuất hiện trong thế giới ảo của anh với một dáng vẻ thô bạo và tàn nhẫn. Trong giấc mơ, anh thường bị dọa sợ đến mức run rẩy, có khi còn ấm ức cắn mép chăn mà khóc lén. Dẫu vậy, anh lại không thể nào ghét bỏ được, ngược lại còn nảy sinh một sự lệ thuộc kỳ lạ, khó mà giải thích.
Vì thế, khi kỳ nghỉ tiếp theo đến, trong lòng Chu Hán Kỳ nảy sinh một số suy nghĩ kỳ lạ. Anh cũng không biết vì sao, dường như có một con quỷ nhỏ trong lòng xúi giục, khiến anh không tự chủ được mà luôn muốn chọc giận Tào Phàm.
Khi Tào Phàm đứng trên ban công gọi anh, hỏi anh có muốn qua chơi không, Chu Hán Kỳ cố tình phớt lờ. Tào Phàm không hiểu gì, bèn xuống sân tìm những đứa trẻ khác trong khu chơi cùng, để lại Chu Hán Kỳ trong nhà tức giận đến mức giậm chân.
Sau đó, khi anh chủ động đến tìm Tào Phàm chơi, thì lại không chịu chơi đàng hoàng. Anh liên tục gây rối, cãi cùn và phá đám, thậm chí gian lận khi chơi game. Ban đầu, Tào Phàm nhẫn nhịn và chiều theo tính trẻ con của anh, nhưng lâu dần, sự kiên nhẫn cũng cạn, và cậu bắt đầu có chút tức giận.
\”Em mà còn gian lận nữa anh sẽ đánh đấy!\” – Tào Phàm nửa đùa nửa thật dọa Chu Hán Kỳ. Y cảm thấy khó hiểu, tại sao Chu Hán Kỳ vốn luôn ngoan ngoãn giờ lại trở nên bướng bỉnh như vậy. Dẫu vậy, y cũng không biết làm gì khác ngoài việc cam chịu.