[Bdsm/Sp/Edit] Điều Ước Của Cá Voi Xanh – chương 40 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Bdsm/Sp/Edit] Điều Ước Của Cá Voi Xanh - chương 40

Phượng Minh Đức có lẽ rất bận rộn trước khi ra nước ngoài, chỉ ăn một bữa với hai người M của mình rồi vội vã rời đi. Hôm nay, cả Chu Hán Kỳ và Ronny đều không có việc gì, Ronny kéo Chu Hán Kỳ đi mua sắm, anh cũng đồng ý.

\”Baby, anh lâu lắm rồi không đi chơi với em…\” – Ronny nhõng nhẽo trách móc, tiện tay thử một lọ nước hoa trên cổ tay.

\”Tôi trước đây bận mà…\” – Chu Hán Kỳ giải thích. Thời gian anh dành cho việc giảng dạy đã kín lịch, còn cuối tuần gần như luôn ở bên Đằng Chấn, mãi đến gần đây mới có chút rảnh rỗi.

\”Có đàn ông rồi quên luôn chị em.\” – Ronny thở dài đầy phóng đại, rồi đột nhiên nhớ đến ánh mắt ngăn cản của Chu Hán Kỳ: \”Baby này, S của anh, không kể với chú Đức sao?\”

\”Ừm…\” – Chu Hán Kỳ đáp một cách hờ hững.

\”Tại sao chứ?\” – Ronny thắc mắc: \”Chú ấy đâu có cấm anh chơi… Giấu chú như vậy không ổn đâu.\”

\”Không muốn nói cho ông ấy biết,\” – Chu Hán Kỳ nhấp một ngụm đồ uống nóng, giọng điềm nhiên:\”Cậu cũng đừng nói.\”

\”Em không nói thì được thôi,\” Ronny cười tinh quái: \”Nhưng Baby sau này không được bỏ rơi em đấy nhé! Phải dẫn em theo cùng chơi nữa!\”

\”Cậu cứ mãi…\” – Chu Hán Kỳ hơi bất lực: \”Sao cứ bám lấy tôi làm gì? Tôi nói rồi, anh ấy không thích chơi đôi đâu…\”

Anh hoàn toàn không muốn đưa Đằng Chấn vào cái vòng tròn này. Dù Ronny là bạn chơi dây lâu năm của anh, anh cũng không muốn cậu ta chạm vào mối quan hệ giữa mình và Đằng Chấn.

\”Sao thế chứ…\” – Ronny trông đầy vẻ thất vọng: \”Chỉ chơi dây thuần túy thôi cũng không được sao? Chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi… Tôi không tin ngoài chú Đức ra, còn ai có thể hiểu anh hơn tôi trong chuyện này.\”

Những lời này thực sự chạm đúng nỗi lòng của Chu Hán Kỳ. Đằng Chấn ở mọi khía cạnh khác đều khiến anh rất hài lòng, nhưng về nghệ thuật trói dây, quả thật còn thiếu sót nhiều. Mà trói dây lại chính là sở thích lớn nhất của Chu Hán Kỳ. Đã lâu rồi anh không được thoải mái chơi một trận ra trò với một người hiểu biết sâu sắc về nghệ thuật này. Thực lòng mà nói, anh cũng có chút ngứa ngáy muốn thử lại.

\”Để sau đi.\” – Chu Hán Kỳ không trực tiếp từ chối nữa.

Buổi sáng, khi Chu Hán Kỳ đang ngủ mơ màng ở nhà thì bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc. Anh khoác vội áo choàng ngủ, vẻ mặt đầy khó chịu đi ra phía cửa. Trên màn hình chuông cửa, khuôn mặt của Đằng Chấn hiện lên. Hắn đang đứng dưới nhà anh, kéo theo một vali hành lý, vẫy tay cười rạng rỡ.

Biết tin Phượng Minh Đức sắp đi, Chu Hán Kỳ đã đồng ý yêu cầu của Đằng Chấn về việc sẽ đến nhà anh ở vài ngày sau kỳ thi. Nhưng anh nhớ rằng Đằng Chấn nói mình thi xong vào ngày 17, mà hôm nay mới là ngày 13.

Chu Hán Kỳ cau mày, mở cửa cho Đằng Chấn: \”Sao hôm nay cậu đã đến rồi?\”

\”Em nhớ anh mà… Còn mỗi môn tiếng Anh thôi, chẳng có gì phải ôn cả.\” – Đằng Chấn kéo vali vào, đặt vào góc phòng khách, nhìn quanh một lượt rồi giật mình: \”Chết tiệt, nhà anh sao bừa bộn thế này?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.