[Bdsm/Sp/Edit] Điều Ước Của Cá Voi Xanh – chương 36 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Bdsm/Sp/Edit] Điều Ước Của Cá Voi Xanh - chương 36

Khi hoàng hôn buông xuống, cuộc hoan lạc mang đến cho cả hai niềm vui khó có thể diễn tả bằng lời. Nhưng niềm vui, cũng như ánh chiều tà, không thể giữ mãi. Khi màn đêm buông xuống, bầu trời lập tức trở nên tĩnh lặng, bầu trời quang đãng giờ chỉ còn lại vầng trăng khuyết trơ trọi, khiến góc nhỏ yên tĩnh này trở nên cô quạnh hơn bao giờ hết. Hai người chỉnh lại trang phục, dựa vào nhau, rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

Sau bữa ăn, Chu Hán Kỳ nhìn qua khung cửa sổ về phía sân nhỏ dưới ánh trăng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều như hư vô. Cảm giác mà anh từng mơ tưởng bỗng nhiên hiện hữu trong thực tế, khiến anh theo bản năng nảy sinh hoài nghi—hoài nghi rằng mình suy nghĩ quá nhiều, và cũng hoài nghi liệu khoảnh khắc ấy có thực sự từng tồn tại.

\”Chúng ta vào trong ngâm mình một chút nhé,\” – Đằng Chấn bước đến, tựa vào bên cạnh anh, \”Trong nhà có bể bơi.\”

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một vòng ánh sáng xanh thẫm hắt ra từ những bóng đèn âm tường bên cạnh suối nước nóng, hòa cùng ánh nước và ánh trăng. Đằng Chấn nhìn khung cảnh mờ ảo và u tịch ấy, bất chợt nhận ra gương mặt nghiêng của Chu Hán Kỳ dường như có chút cô đơn.

Giữa không gian tĩnh lặng mờ hơi nước này, hắn bỗng muốn nói chuyện với thầy Chu, muốn hỏi những điều hắn thường không dám hỏi hay không tiện nhắc đến. Những câu hỏi về gia đình, về quá khứ, và mọi điều liên quan đến anh.

\”Thầy, bố mẹ thầy làm nghề gì vậy?\” – Đằng Chấn thử thăm dò.

Trong giới, việc dò hỏi đời tư kiểu này thường là điều tối kỵ. Nhưng giữa họ, cả hai vốn đã biết rõ danh tính thật của nhau, nên Chu Hán Kỳ cũng chẳng mấy bận tâm, bình thản trả lời: \”Mẹ tôi trước kia là một kế toán, bà mất vì bệnh tim đột ngột khi tôi học năm hai đại học. Còn bố tôi trước đây là nhân viên công ty, sau đó tái hôn, chúng tôi không còn liên lạc. Ông ấy giờ làm gì, tôi cũng không biết.\”

\”Xin lỗi… em không biết…\” – Đằng Chấn thoáng bối rối, cảm giác trong lòng như bị xoắn lại. Hắn không ngờ câu chuyện lại là như vậy.

\”Không sao đâu,\” – Chu Hán Kỳ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, \”chuyện đó chẳng có gì cả. Khi ấy, tôi cũng đã trưởng thành rồi.\”

Đằng Chấn chờ đợi Chu Hán Kỳ hỏi câu \”Còn cậu thì sao?\”, nhưng anh lại không hỏi. Hắn bỗng phân vân không biết có nên kể cho Chu Hán Kỳ về gia thế của mình hay không.

Cha của hắn là người sáng lập Tập đoàn Đế Hằng, một tập đoàn có hệ thống khách sạn và chuỗi nhà hàng nằm trong top đầu cả nước. Hầu hết mọi người đều biết đến tên tuổi của cha và anh trai hắn, nhưng từ khi sinh ra, Đằng Chấn đã được cha mẹ bảo vệ rất kỹ, hầu như không ai bên ngoài biết đến sự tồn tại của hắn. Nhờ vậy, hắn có thể yên bình trưởng thành mà không bị quấy rầy.

Hắn nghĩ một lúc, rồi quyết định không nói ra. Hắn không muốn điều đó trở thành một gánh nặng tâm lý đối với Chu Hán Kỳ.

\”Vậy… trước đây anh đã từng yêu ai chưa?\”

Hỏi xong câu này, Đằng Chấn có chút căng thẳng—hắn thật sự sợ Chu Hán Kỳ sẽ lạnh lùng đáp lại một câu kiểu \”Liên quan gì đến cậu?\”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.