Chu Hán Kỳ nhìn xuống phần thân dưới trần trụi của mình, nhất thời không nói nên lời. Sáng nay khi bị Đằng Chấn gọi dậy, anh rất buồn ngủ, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải đeo khóa trinh tiết.
Rõ ràng cả tuần này ngày nào anh cũng ngoan ngoãn đeo, vậy mà hôm nay lại quên…
Đằng Chấn dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm Chu Hán Kỳ: \”Em bảo anh mỗi lần mở khóa đều phải báo cáo với em, anh hay rồi, dứt khoát không đeo luôn?\”
\”Tôi không cố ý mà…\” – Chu Hán Kỳ cúi đầu không dám nhìn hắn: \”Hôm nay tôi quên mất…\”
Đằng Chấn nâng cằm Chu Hán Kỳ, ép anh phải đối diện với ánh mắt của hắn: \”Những lời em nói với anh, anh đều quên hết rồi sao? Anh còn nhớ hôm đó em đã nói thế nào không?\”
Tất nhiên anh nhớ. Chính vì sợ Đằng Chấn thật sự sẽ làm như vậy nên anh mới cố gắng chịu đựng nỗi xấu hổ mỗi ngày để báo cáo với hắn về nhu cầu sinh lý của mình. Mọi việc liên quan đến bài tiết anh đều rất khó chịu, ngay cả khi Đằng Chấn định kỳ giúp anh làm sạch huyệt sau cũng khiến anh cảm thấy khó xử. Anh đã cẩn thận né tránh hình phạt đó, nhưng cuối cùng lại thành công cốc. Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Đằng Chấn, Chu Hán Kỳ vừa tủi thân vừa sợ hãi: \”Em thật sự không cố ý… Em ngày nào cũng đeo, chỉ là hôm nay quên mất thôi…\”
Chu Hán Kỳ lần đầu tiên, trước khi training, buông bỏ hết tự trọng, cầu xin Đằng Chấn: \”Chủ nhân, có thể đừng phạt không?…\”
Đằng Chấn vuốt tóc Chu Hán Kỳ, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
\”Chủ nhân biết gần đây anh rất ngoan, rất nghe lời, chủ nhân không giận, anh đừng sợ.\” – hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi hơi mím của Chu Hán Kỳ: \”Chu Hán Kỳ, em không muốn anh sợ em, em muốn anh yêu em.\”
Chu Hán Kỳ im lặng.
\”Cún con hôm nay không làm đúng yêu cầu của chủ nhân, chủ nhân phải phạt, cún con có tiếp nhận không?\” – Đằng Chấn tiếp tục vuốt ve cơ thể của Chu Hán Kỳ, \”Đừng sợ, được không? Em sẽ không làm đau anh, em hứa đấy.\”
Đằng Chấn suy nghĩ một chút rồi bổ sung: \”Nếu anh thực sự không chịu được, có thể gọi tên em. Em sẽ lập tức dừng lại. Từ nay tên em sẽ là từ khóa an toàn của chúng ta, được chứ?\”
Chu Hán Kỳ cuối cùng cũng gật đầu.
Khách sạn mang phong cách vườn Giang Nam, nội thất cổ điển, trang nhã. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng mùa đông dịu nhẹ xuyên qua tấm bình phong gỗ, in hình những chiếc lá trúc lên cơ thể trần trụi của Chu Hán Kỳ. Anh bị Đằng Chấn ra lệnh phải quỳ trần truồng để suy ngẫm, nhưng đầu óc lại trôi dạt đến một nơi nào đó xa xăm.
Đằng Chấn đang sắp xếp các dụng cụ cho hôm nay. Hắn mang theo rất nhiều thứ, đủ để lấp đầy một chiếc vali, và hiện đang lần lượt lấy chúng ra. Trước khi đến đây, hắn vốn chỉ coi hôm nay là một kỳ nghỉ dưỡng ở suối nước nóng, vì vậy hắn mang theo khá nhiều đồ ăn vặt và cả máy chơi game, còn dụng cụ training thì lại không mang nhiều.
Nhưng chỉ với số đạo cụ này cũng đã dư sức để phạt chú chó nhỏ lơ đễnh rồi. Đằng Chấn cầm lấy thứ mình cần, bước đến phía sau Chu Hán Kỳ.