Nhận ra đàn em bị mất tích của mình bị một kẻ xa lạ lăng nhục, Hà Thiệu Khanh tức giận gầm thét, muốn xông lên trước nhưng chỉ nghe thấy tiếng lẻng xẻng của xích sắt va vào nhau.
Thuốc tê chưa hoàn toàn mất hết tác dụng nên anh không phát hiện rằng hai tay mình bị còng ngược ra sau lưng nối với một ống nước, trên cánh tay và bắp đùi cũng bị vòng da bó buộc, phải làm tư thế dạng rộng hai chân.
Nghe tiếng quát của anh, gã đàn ông cười lạnh thay đổi tư thế.
Gã đem đùi của Trần Nghị gác lên vai, khiến cho nửa thân dưới của y hướng bên trái, để Hà Thiệu Khanh hoàn toàn thấy được hạ thể thê thảm của Trần Nghị.
Phần da nơi bộ phận sinh dục của Trần Nghị không còn tí lông mu nào, có thể thấy rõ lỗ tiểu trên đầu khấc bị xuyên khuyên sắt và hai bìu dái toàn vết thương. Đáng sợ hơn là gã đàn ông thọc hai ngón tay vào nơi giao hợp, không biết gã làm cái gì, tiếng rên của Trần Nghị đột ngột biến thành tiếng thét thảm thiết.
\”A––– không được… rách mất…\”
\”Ngài cảnh sát, nói cho đồng nghiệp của ngươi, làm thế này có sướng không hả?\” Gã nói, nhấp ngón tay hai cái, Hà Thiệu Khanh chính mắt thấy cơ thịt hậu môn vừa bị móc ra bên ngoài lại bị nhét vào trong…
Trên mặt Trần Nghị lộ vẻ khó chịu lẫn khuất nhục, nhưng trong câu nói của gã đầy ý cảnh cáo khiến y chỉ có thể nhắm chặt mắt, nhục nhã đáp:
\”Sướng……\”
\”Tại sao sướng?\”
Gã hỏi, Trần Nghị lại hừ đau một tiếng.
Lần này Hà Thiệu Khanh biết gã đàn ông làm cái gì, gã tàn bạo dùng ngón tay kéo rộng lỗ hậu tới cực hạn, khi xâm phạm mạnh mẽ chọc khuấy vách tràng mỏng manh yếu ớt.
\”Được… được thao rất là sướng…\” Cắn răng phát ra câu chữ vô cùng dâm đãng, Trần Nghị xấu hổ khóe mắt ứa đầy nước.
\”Còn gì nữa?\” Gã tiếp tục nhấp hông.
Trần Nghị bi thảm lắc đầu, nhưng dương vật bị cấu mạnh một cái, đau đến mức y không thể không hét toáng lên.
\”…Chim được sờ rất sướng…… Tay, ngón tay ấn vào tuyến tiền liệt rất sướng… Ô, tha cho tôi…… tha… A a a…\” Miệng không phát ra nổi câu từ rõ ràng nào nữa, móng tay của gã đàn ông cào vào lỗ hậu, tuyến tiền liệt cũng bị đè ép dữ dội, cơ vòng đau đớn vì bị nứt rách, ép y phải liên tục cầu xin tha thứ.
\”Khốn khiếp, thả cậu ấy ra mau!\”
Hà Thiệu Khanh giận đỏ cả mắt, anh liều mạng giãy dụa, dị vật chấn động trong cơ thể và cảm giác bài tiết mãnh liệt càng làm cho tiếng quát vừa rồi chứa đầy nỗi bất an.
\”Hả? Ngươi muốn ta tha cho ngươi à? Ngài cảnh sát?\” Gã tiếp tục nhấp hông.
\”Để tôi bắn… tháo ra… làm ơn…\”
Từ hôm qua đến giờ không ngừng bị kích thích nơi mẫn cảm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đạt được cao trào, so với việc bị xâm phạm tàn bạo, nỗi khó chịu khi không được lên đỉnh càng khiến y quằn quại hơn.
Nhìn vẻ mặt không thể nào tin nổi của Hà Thiệu Khanh, gã đắc ý cười, ngón tay ác ý nắn bóp vật nhạy cảm giữa hai chân Trần Nghị, mặc sức trút hết dục vọng của mình, bắn đầy tinh dịch vào lỗ hậu chịu đủ tàn bạo của Trần Nghị.
\”Ô… Ư a a a……\”
Sau khi kết thúc, gã đàn ông nham hiểm liếc mắt nhìn Hà Thiệu Khanh tức giận đến nỗi muốn xé thịt gã, túm tóc Trần Nghĩ cưỡng ép y ngồi xổm trước người anh.
\”Này, thưởng thức một chút cái lỗ đít dâm đãng của vị cảnh sát này đi.\”
Bởi vì xích sắt nối chân tay với cổ, hai chân ngồi xuống dạng rộng không có cách nào giấu được nơi nhạy cảm giữa khe mông, bên ngoài lỗ hậu sưng đỏ dính đầy chất dịch nhớp nháp, trơn bóng, tinh dịch và dịch ruột hòa trộn, chậm rãi chảy ra khỏi cửa mình chưa thể khép lại nổi.
\”Trần Nghị…\”
Mắt Hà Thiệu Khanh đỏ au, anh biết y vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, là một cảnh sát trẻ tuổi có năng lực và đầy nhiệt huyết, nên hình ảnh thảm thương như vậy khiến anh bi phẫn vô cùng.
Trần Nghị xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn Hà Thiệu Khanh, vì gông sắt lạnh như băng khóa trên cổ, ngay cả cúi đầu y cũng không làm được.
Gã đàn ông cầm một cái dương cụ giả phỏng theo hình dạng trái khổ qua đặt dưới mông Trần Nghị.
\”Ngồi lên.\”
Nhìn đường kính của hung khí so với nắm tay đàn bà còn lớn hơn, Hà Thiệu Khanh lại quát to.
\”Thằng khốn nạn, mày nói cái gì…\”
\”Cậu ta thích cái này mà, đúng không? Ngài cảnh sát? Hay là ngươi thích âu yếm với Mạch Khắc hơn.\” Ánh mắt gã toàn là ánh sáng lạnh lẽo u ám.
Nhớ tới con chó ngao màu đen to lớn kia, cảm giác ghê tởm đáng sợ khi khối thịt nóng rẫy của nó thúc vào lỗ hậu của mình, sắc mặt Trần Nghị tái nhợt, khó chịu gật đầu.
\”Đúng, tôi rất thích…\”
Y cứng nhắc nhích người, lỗ hậu đã bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ để trên đỉnh dương cụ, cố hết sức chậm rãi ngồi xuống.
\”Ư…\” Đau quá……
\”Dừng lại, Trần Nghị, đừng nghe lời gã…\” Hà Thiệu Khanh hét, cố gắng kéo cái còng tay sau lưng đụng tới ống nước phát ra tiếng vang lẻng xẻng.
\”Hừ, ngươi cũng thấy nứng chứ?\” Gã nhấc chân đạp vào đũng quần Hà Thiệu Khanh, nơi đó đã gồ lên một đụm lớn.
\”……\” Hà Thiệu Khanh hung tợn trừng gã, nhịp thở trầm trọng cho thấy anh không còn đủ tỉnh táo.
Cảm giác đau bụng và muốn bài tiết rung động nội tạng anh, chấn động trong cơ thể đè ép kích thích tuyến tiền liệt, quần jean bó sát người đã sớm bị thấm ướt bởi dịch lỏng rỉ ra.