Bạo Quân Đích Sủng Hậu Ver – Chương 55 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Bạo Quân Đích Sủng Hậu Ver - Chương 55

Tiếng gió gào thét bên tai, tốc độ của Đạp Tuyết quá nhanh, bốn phía lại tối, cảnh sắc hai bên xẹt qua, Điền Chính Quốc chỉ có thể thấy dải sao vĩnh viễn sáng chói trên đỉnh đầu.

Không biết chạy bao lâu, Đạp Tuyết chở hai người dừng ở một bên hồ nước không lớn.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tuyệt không có người nghĩ đến, trong sâu hoang mạc này, còn giấu một hồ nước thanh triệt như vậy. Có lẽ thừa nguồn nước, cỏ cây bên hồ nước tươi tốt hơn nơi khác. Giữa bụi cỏ dạt dào sức sống, còn có đom đóm đang bay múa.

Lúc này ánh trăng và sao sáng đều hiện ảnh ngược giữa hồ, tựa như trong hồ cũng cất giấu một mảnh ngân hà không thể chạm đến khác, đẹp như tiên cảnh.

Điền Chính Quốc xuống ngựa, kinh ngạc cảm thán mà đi lại. Kim Thái Hanh để Đạp Tuyết đi chơi, nhắm mắt theo đuôi y.

\”Nơi này thật đẹp, sao vương gia tìm được nơi này?\”

Tìm đá lớn sạch sẽ bên hồ, Điền Chính Quốc phủi bụi đất rồi ngồi xuống, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn Kim Thái Hanh.

\”Trước đây khi hành quân, từng đóng quân ở gần đây.\” Kim Thái Hanh ngồi xuống cạnh y, chậm rãi nói chuyện quá khứ cho y.

Khi đó hắn mới tòng quân không lâu, vẫn chỉ là tiểu binh không thanh danh. Quân chỗ hắn từ Nhạn Châu điều đến Lương Châu, buổi tối không hành quân, liền đóng quân chỗ cách đây không xa nghỉ ngơi. Khi đó hắn chưa lớn, xa không trầm ổn như bây giờ. Nửa đêm bị mấy tiểu binh cùng doanh đánh thức, lén lút trốn ra ngoài tìm đồ ăn.

Đều là tiểu tử choai choai, tuy ban ngày ăn no, nhưng không chịu được đói, tới buổi tối bụng kêu ọc ọc, nhớ tới bên này có hồ nước, liền gọi ba năm đồng bạn lén trốn ra ngoài bắt cá ăn. Ăn no lại ngủ một giấc bên hồ, trước hừng đông quay về quân doanh.

\”Chính ở chỗ này ta quen biết Thường Tại Xương.\” Dẫn đầu kéo hắn ra ngoài bắt cá, chính là Thường Tại Xương.

Chẳng qua không chờ bọn họ suиɠ sướиɠ mấy ngày, liền nghe nói tình hình chiến đấu ở Lương Châu khẩn cấp, bọn họ cấp tốc chạy đến chi viện, không ngờ một trận đó tổn thất nặng, mấy đồng bạn cùng đi bắt cá, chỉ còn hắn và Thường Tại Xương còn sống.

\”Khi đó rất khổ phải không?\” Nhìn hắn nhíu mày lâm vào hồi ức, Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi.

Tay y còn nắm tay nam nhân, đôi tay này dày rộng, mười ngón thon dài hữu lực, vốn nên là một đôi tay rất đẹp, nhưng nhiều năm cầm thương gϊếŧ địch, khiến cho đốt ngón tay trở nên thô, gan bàn tay phủ kén, xúc cảm hết sức thô ráp. Điền Chính Quốc đã từng thấy tay của thái tử và tam hoàng tử, đều trắng trẻo tinh tế, một vết thương cũng không tìm thấy.

Hoàng tử sống trong nhung lụa, nên như thái tử và tam hoàng tử. Chỉ có Kim Thái Hanh, từ nhỏ đã nhận hết khổ sở.

Kim Thái Hanh lại lắc đầu, cười nói: \”Khổ, nhưng cũng đáng giá.\”

\”Muốn có được một thứ, luôn phải dùng vật khác trao đổi.\”

Khi nói lời này, ánh mắt của Kim Thái Hanh vẫn luôn đặt lên Điền Chính Quốc. Trước hai mươi tuổi, hắn sống rất khổ sở, nếm đủ ấm lạnh. Nhưng hắn nhớ mẫu phi từng nói cho hắn: Người trên đời đều có mệnh, có người trước ngọt sau khổ, có người trước khổ sau ngọt. Tuy lận đận từ nhỏ, nhưng chờ hết khổ, ngọt tất sẽ tới. Con phải nhẫn nại, đừng có gấp.

Kim Thái Hanh vẫn luôn nhớ kỹ những lời mẫu phi nói với hắn.

Hắn cảm thấy, Điền Chính Quốc chính là \”Khổ hết ngọt đến\” của hắn. Hắn dùng hai mươi năm lênh đênh, đổi quãng đời còn lại an ổn trôi chảy cùng Quả Quả.
Điền Chính Quốc không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ thấy hắn trầm ngâm, nghĩ nghĩ, duỗi tay sờ hà bao đựng bao giấy dầu, lấy một viên kẹo đậu phộng tròn xoe đút vào miệng hắn.

\”Sau này có ta ở đây, sẽ không khổ.\”

Vị ngọt tản ra đầu lưỡi, Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn y, liền thấy Điền Chính Quốc cười với hắn đến mi mắt cong cong: \”Ngọt không?\”

Ánh mắt Kim Thái Hanh hơi sâu, như bị mê hoặc cúi đầu hôn y, đưa kẹo đậu phộng vào trong miệng y, giọng khàn khàn mà lẩm bẩm: \”Ngọt, ngươi nếm thử.\”

Điền Chính Quốc ngậm kẹo đậu phộng sắp hòa tan, lại nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, trái tim không tự chủ mà dùng sức cổ động, giống như cái trống lớn, thịch thịch thịch ồn ào khiến y đầu váng mắt hoa.

Vì che dấu tâm hoảng ý loạn, Điền Chính Quốc nhai nát nuốt kẹo đậu phộng xuống, sau đó đưa đầu lưỡi nhỏ ra ý bảo: \”Không đủ.\”
— ý của y là, đây là viên kẹo đậu phộng cuối cùng của y.

Nhưng mà Kim Thái Hanh không có hiểu ý y, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm đầu lưỡi đỏ nhạt đưa ra lại đưa về, cổ họng không nhịn được ngứa ngáy, lại cúi đầu nếm lần nữa.

Vị ngọt nhàn nhạt lưu chuyển trong miệng hai người, ngay cả hô hấp đều là vị ngọt của kẹo đậu phộng.

Điền Chính Quốc chống ngực hắn, đẩy người ra há miệng thở dốc.

Kim Thái Hanh ấn lưng y, nói thấp bên tai y: \”Vẫn rất ngọt.\”

Điền Chính Quốc trừng hắn, giơ tay lau miệng, buồn bực nói: \”Nói bừa, không được hôn.\” Hôn nữa sẽ trầy da.

Hầu kết của Kim Thái Hanh lăn lộn, ánh mắt càng sâu, ngón tay linh hoạt tính khớp xương ở lưng y, khàn giọng hỏi: \”Phương thuốc…… lần trước đưa cho ngươi, có làm theo không? Sao tới Nhạn Châu không thấy ngươi dùng?\”
Đột nhiên nghe thấy cái này, Điền Chính Quốc trừng lớn mắt, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, sau một lúc nói lắp, mới nói ra một câu hoàn chỉnh: \”…… Dùng, dùng hết rồi.\”

Khi ở Nghiệp Kinh, mỗi ngày y đều dùng ngọc ôn dưỡng như trên phương thuốc viết, sau khi dùng xong sáu ngọc bổng nhỏ, lại hít thở theo phương pháp ghi lại, mỗi ngày luyện tập trước khi ngủ. Biện pháp ẩn nấp này, lúc y làm xấu hổ không nói cho Kim Thái Hanh, tất nhiên hắn không biết.

Thoáng nhìn cổ y phiếm hồng, Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng, lại nói: \”Chờ sau khi về Nhạn Châu, chúng ta sẽ viên phòng được không?\”

Lúc trước băn khoăn quá nhiều, hắn nhẫn nại quá lâu. Hiện giờ cũng sắp không kìm nén được.

Điền Chính Quốc liếc hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: \”Cũng không biết trước đây là ai không chịu viên phòng.\”
Kim Thái Hanh cứng họng, một lát sau lại khẽ hôn lên tóc y: \”Là ta không đúng. Quả Quả cho ta một cơ hội nữa, được không?\”

\”Ta đi xem Đạp Tuyết.\” Điền Chính Quốc đứng dậy, không trả lời vấn đề này, nhanh như chớp chạy đến bên Đạp Tuyết, cầm lấy dây cương nhìn trái phải mà nói với hắn: \”Không phải nói muốn dạy ta cưỡi ngựa sao? Còn dạy không?\”

Kim Thái Hanh bật cười, đứng dậy đi đến phía y.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.