Tiểu nhị không kiên nhẫn đuổi ba người Điền Chính Quốc ra cửa, còn hung hăng phỉ nhổ.
Điền Chính Quốc nhìn bộ dáng gã đuổi khách rất thuần thục, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên. Y nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn tiểu nhị: \”Làm ăn như các ngươi, sợ là làm không lâu dài.\”
Tiểu nhị ha ha cười hai tiếng: \”Ngươi quản nhiều nhỉ. Ta không có thời gian phân bua với ngươi, mau đi mau đi.\”
Khi đang nói chuyện thì quản sự cùng một vị cẩm y công tử cười nói xuống lầu, thấy tiểu nhị còn ở cửa, không kiên nhẫn mà thúc giục: \”Trương Tứ, ngươi làm gì đấy? Nhà kho còn có một đống vải cần điểm qua…\”
Tiểu nhị rụt rụt cổ, quay đầu đáp: \”Đến liền đây, mấy người này ngại cửa hàng chúng ta bán xiêm y đắt, đang phân bua.\”
Nói xong cũng mặc kệ ba người Điền Chính Quốc, nhanh như chớp đến phía sau.
Quản sự đánh giá ba người họ một phen, tiến lên chắp tay nói: \”Mấy vị cảm thấy xiêm y của Thiên Y phường hơi đắt?\”
Thái độ của quản sự này tốt hơn tiểu nhị kia một ít, Điền Chính Quốc cũng hòa hoãn, nghĩ có lẽ tiểu nhị không biết làm việc, liền gật gật đầu: \”Không sai. Hai lượng bạc một chiếc áo bông thực sự quá đắt.\”
\”Vậy ngài có điều không biết.\” Quản sự vuốt chòm râu, rất đắc ý nói: \”Thiên Y phường không thể so sánh với cửa hàng khác, thợ may đều may xiêm y cho các quan to hiển quý của Nghiệp Kinh, làm ra xiêm y như vậy, tự nhiên giá cả cũng cao hơn cửa hàng khác.\”
\”Coi như là áo bông do thợ may trong cung làm ra đi , đó không phải vẫn là một chiếc áo bông?\” Tâm Phúc không nhịn được nói: \”Sao lại lấy giá cao hơn những cửa hàng khác? Có chỗ nào mở cửa buôn bán giống các ngươi?\”
Sắc mặt quản sự khẽ biến, nhưng kiềm chế xuống, miễn cưỡng cười nói: \”Mua bán ấy, chính là nguyện mua nguyện bán. Chư vị ngại đắt không muốn mua, cũng không thể trách chúng tôi bán giá cao?\”
Điền Chính Quốc đánh giá biểu tình của lão, vốn dĩ thấy quản sự khách khí, còn tưởng lão không giống tiểu nhị, hiện tại xem ra, lại là rắn chuột một ổ cùng phe với nhau. Chỉ là tiểu nhị đầu cơ bên ngoài, quản sự này ẩn ác ý bên trong, ngay cả đen cũng có thể không chớp mắt nói thành trắng.
Tâm Phúc còn muốn tranh luận, Điền Chính Quốc lại xua tay cản nói: \”Thôi, chúng ta đến nhà khác xem xem.\”
Lần này y chỉ tới thăm dò hư thực, tuy gặp phải ngoài ý muốn, nhưng cũng không tính chọc phá tại chỗ. Cho nên y cũng không lộ thân phận, muốn mượn cơ hội đến cửa hàng khác xem xét.
Nhưng không ngờ y không tính gây chuyện, chuyện lại tìm tới y. Nam tử xuống lầu cùng quản sự vẫn luôn không nói, lúc này thấy muốn đi, mới cười ha hả mở miệng nói: \”Tiểu công tử đợi đã.\”
Điền Chính Quốc dừng bước chân, xoay người nhìn hắn ta: \”Còn có việc gì ?\”
Nam tử nói chuyện hơn hai mươi tuổi, yêu viên bàng đại* hết sức to mập, một thân trắng bóng giấu trong áo gấm màu mận chín, giống mì trắng được bọc lăng la tơ lụa, nhìn khôi hài lại buồn cười. Nhưng hắn ta còn khư khư tự cho là phong lưu, mùa đông còn cầm quạt xếp, lúc này mở hai phiến quạt xếp, nói: \”Xiêm y của Thiên Y phường xác thật không tệ, nếu tiểu công tử thích, cứ tùy tiện chọn. Chiêm mỗ thanh toán.\”
( *Yêu viên bàng đại: ý là vai rộng, eo trò. Hình dung người thân thể cao lớn rắn chắc. )
\”Vô công bất thụ lộc.\” Điền Chính Quốc hơi nhíu mày, nhìn ra một tia không có ý tốt trong mắt hắn ta. Nhấc chân muốn đi.
Lại không ngờ mì trắng này thấy y đi, bước chân lên chắn trước y, cười đến càng thêm gian tà: \”Tiểu công tử đừng nóng vội, Chiêm mỗ thấy ngươi hợp nhãn duyên, muốn kết giao bằng hữu. Cửa hàng nhà ta trên con phố này, không bằng theo ta về, ngươi muốn mua xiêm y gì thì mua ?\”
Ngôn ngữ của hắn ta càng thêm bất kham, thậm chí còn muốn duỗi tay kéo Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc đang muốn đánh trả, nhưng không đề phòng Chu Hạc Lam phía sau còn nhanh hơn, hung hăng một quyền ném bánh nướng lên mặt mì trắng.
Mì trắng tê tâm liệt phế gào một tiếng, che đôi mắt kêu la: \”Dám đánh Chiêm tiểu gia! Muốn chết! Cút vào cho ta, bắt chúng lại!\”
Bên ngoài bỗng có sáu bảy gia đinh mặc tráng hán ùa vào, cũng không biết trước đó nghỉ ngơi ở đâu. Lúc này lập tức xông đến, vây ba người Điền Chính Quốc ở giữa.
Bá tánh xung quanh thấy có náo nhiệt, cũng lập tức vây quanh, tò mò mà nhìn vào.
Quản sự sợ gặp chuyện, do dự mà khuyên: \”Chiêm công tử, ở đây người đến người đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.\”
Chiêm công tử che mắt tức muốn hộc máu nói: \”Quên? Người dám đánh tiểu gia còn chưa sinh ra đâu!\”
\”Giữ tên mặt đẹp nhất lại cho gia!\” Hắn ta vén tay áo, hung tợn nói: \”Gia muốn đích thân giáo huấn hắn.\”
Gia đinh nghe vậy, chuẩn bị duỗi tay bắt Điền Chính Quốc. Sao Điền Chính Quốc có thể ngồi chờ chết, y đang muốn lộ thân phận, lại nghe gia đinh kia đột nhiên kêu rên một tiếng, che tay lăn trên đất.
Thân ảnh Kim Thái Hanh cũng dần lộ ra, hắn bảo vệ Điền Chính Quốc sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng: \”Là ai muốn động đến vương phi của bổn vương?\”
Ngày thường hắn mặt vô biểu tình đã đủ dọa người, bây giờ giận dữ, lệ khí lan tràn, đôi mắt lãnh lệ như ẩn giấu đao kiếm.
Mì trắng sợ tới mức vàng mặt, chân mềm nhũn quỳ xuống: \”Vương, vương, vương gia…… Đều, đều là hiểu lầm….\”
Kim Thái Hanh khát máu cười, giày lính nặng nề dẫm tay hắn ta nghiền nghiền: \”Nếu bổn vương không cẩn thận gϊếŧ ngươi cũng là hiểu lầm sao ?\”
Mì trắng bị hắn dọa tới mất tiếng, cả người run rẩy, run đến mức nói xin tha cũng không nên lời. Quản sự tiểu nhị một bên càng trực tiếp sợ choáng váng, tất cả đều quỳ bò trên đất, không dám nói xin tha.
Bên ngoài không biết là ai bỗng nói một câu: \”Vương gia muốn gϊếŧ người…\”
Bá tánh xem náo nhiệt tức khắc tan đi một ít, cũng có người luyến tiếc náo nhiệt, trốn đến rất xa, duỗi đầu nhìn về cửa hàng.
Kim Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt lãnh khốc mà nhìn chằm chằm Chiêm công tử xụi lơ như một bãi bùn lầy.
Rõ ràng trong ngoài cửa hàng người quỳ đầy đất, lại an tĩnh lạ thường.
Chu Hạc Lam nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh, nhìn lại Kim Thái Hanh như sát thần, muốn nói gì đó nhưng sợ bộ dáng lúc này của hắn, yên lặng mà ngậm miệng.
Chỉ có Điền Chính Quốc không bị dọa sợ. Y quay đầu nhìn xung quanh một vòng, nhìn bá tánh đứng xa xa, lại quay đầu nhìn Kim Thái Hanh tràn lan lệ khí, mím môi, giơ tay túm tay áo của hắn.
Kim Thái Hanh không thèm hé răng đảo mắt nhìn y.
Điền Chính Quốc không có khuyên bảo gì, y dạo mắt một vòng, ngưng trên một bình hoa lớn, đi đến ôm bình hoa, cực nghiêm túc nói với Kim Thái Hanh: \”Để cho ta.\”
Kim Thái Hanh không lên tiếng, nhíu mày một chút, rốt cuộc tránh ra.
Mì trắng còn chưa kịp thấy may mắn, liền thấy một bình hoa bụng tròn lớn treo ở đỉnh đầu. Không chờ hắn ta sợ hãi, đã nghe tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn vang, bình hoa lớn chia năm xẻ bảy, mà mì trắng mới nhặt về một cái mạng, hoàn toàn chết ngất.
Điền Chính Quốc vỗ vỗ tay, chưa hết giận mà đá hắn ta một cước, thần thanh khí sảng nói: \”Dám trêu đùa ta? Để ngươi ăn không được gói đem đi.\”
Kim Thái Hanh nhìn y giương nanh múa vuốt, lệ khí tụ tập trong lòng bỗng tan, thay thế bằng cảm xúc mềm mại lại chua xót. Điền Chính Quốc liếc hắn ta một cái, hơi nâng cằm, nói với mấy gia đinh bị dọa choáng váng: \”Còn không khiêng người đi, đừng đặt ở đây chướng mắt.\”
Bọn gia đinh mới như tỉnh mộng, nâng mì trắng hôn mê lăn lộn trên đất lên mà đi.
Cuối cùng chỉ còn lại quản sự và tiểu nhị mặt xám như tro tàn.
Điền Chính Quốc nhìn hai người một vòng, cười ha hả nói: \”Bây giờ tính sổ hai người các ngươi. Tâm Phúc, ngươi đưa họ về vương phủ nhốt lại trước.\”
Tâm Phúc mở mày mở mặt lên tiếng, đá tiểu nhị một cái, hung dữ nói: \”Đứng lên, đi theo ta.\”
Quản sự tiểu nhị cũng không dám hé răng, giống chim cút đứng lên, hư chạy trốn đi theo hắn.
Tâm Phúc đưa người ra ngoài, chỉ còn Chu Hạc Lam nhìn Điền Chính Quốc lại nhìn Kim Thái Hanh, nhanh chóng quyết định đi theo Tâm Phúc: \”Ta đi gọi xe ngựa.\”
Cửa hàng chỉ dư lại hai người Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nghiêng mắt nhìn hắn: \”Vương gia biết cửa hàng này sao?\”
Kim Thái Hanh nói: \”Biết, của ta.\”
\”Ta còn tưởng vương gia không biết.\” Điền Chính Quốc tức giận nói: \”Chưởng quầy tiểu nhị của cửa hàng này không ai tốt. Giá xiêm y quá cao, khó trách Vương quản gia nói ngày càng sa sút. Nếu cứ thế mãi, đừng nói kiếm tiền, chúng ta còn phải cho không tiền. Hơn nữa ta thấy quản sự rất gian trá, không chừng bên trong còn có việc làm xấu xa.\”
\”Là Vương Phú Quý xử lý.\” Kim Thái Hanh thấy y liên tiếp chỉ trích cảm thấy chột dạ như đã làm sai chuyện, lập tức đẩy tội lên Vương quản gia: \”Ta không rảnh bận tâm.\”
\”Đợi ta trở về xử lý rõ ràng các khoản mục sẽ tính sổ bọn họ.\” Điền Chính Quốc rất tức giận, nghĩ theo cách mặc kệ của Kim Thái Hanh, khẳng định không chỉ có một cửa hàng xảy ra vấn đề. Rốt cuộc các quản sự đều gió chiều nào theo chiều ấy, nếu chủ nhân xiết xao, bọn họ sẽ tận tâm tận lực không dám bỏ nhiệm vụ. Nếu chủ nhân không nhìn, hơn phân nửa sẽ dùng mánh lới đầu lao du thủy.
Nhất định lúc đầu Thiên Y phường không phải như vậy, tất nhiên thời gian lâu rồi, thấy chủ nhân mặc kệ, quản sự này mới nảy sinh tâm tư.
\”Đều nghe ngươi.\”
Lúc này Điền Chính Quốc mới hài lòng, nhớ tới buổi sáng người này đến đại doanh ngoài thành, nghi hoặc hỏi: \”Sao vương gia lại ở đây?\”
\”Uống rượu với đồng liêu.\” Kim Thái Hanh nói.
Cuối cùng nghe thấy vương gia nhắc tới mình, đám người Hạ lão tam ở ngoài yên lặng vây xem hồi lâu lập tức nhô đầu ra: \”Vương gia và bọn ta uống rượu ở tửu lâu bên kia.\”
Hạ lão tam đen như than cười đến giống hoa loa kèn: \”Nếu vương phi rảnh, không bằng uống với bọn ta. Lão Tam mời ngài uống rượu.\”
Những người khác nghe hắn nói lời này, thầm nghĩ xong rồi, đi nhìn Kim Thái Hanh.
Quả nhiên, thấy sắc mặt Kim Thái Hanh mới vừa hòa hoãn lại khó coi, lạnh nhạt nói: \”Vương phi không uống rượu.\”
Hạ lão tam hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm, luôn miệng nói không ngừng: \”Không uống rượu, ăn một bữa cũng được. Bọn ta vẫn chưa từng nói chuyện với vương phi…… Ưm –\”
Miệng đột nhiên bị đồng liêu che lại, những người khác đỡ Hạ lão tam cười nói: \”Tửu lầu còn chưa tính tiền, bọn ta về trước tính tiền? Vương gia cùng vương phi từ từ trò chuyện.\”
Nói xong như một cơn gió khiêng Hạ lão tam chạy.
…
Trở về tửu lầu, Hạ lão tam bất mãn, đôi mắt như chuông đồng ngưu trừng mấy đồng liêu che miệng hắn: \”Các ngươi làm gì? Ta còn chưa nói xong!\”
Các đồng liêu trợn trắng mắt, thầm nghĩ để ngươi nói xong thì toang, năm sau đừng mong sống yên ổn, chọc giận vương gia, khác gì tìm chết.
\”Nhưng mà vương phi cũng thật đẹp. Khó trách vương gia tình nguyện không cần nữ nhân, cũng muốn cưới vương phi về nhà, còn giấu không cho chúng ta gặp……\” Hạ lão tam chép miệng, vẻ mặt hâm mộ nói: \”Nếu có mỹ nhân đẹp như vậy nhào vào trong lòng, nam nhân ta cũng muốn.\”
Đồng liêu lạnh lùng nói: \”Ngươi ít nói vài câu đi, ngươi mở mồm chọc họa còn ít hả? Ngươi đã quên vừa rồi vương phi ném bình hoa đập người?\”
Cừ thật, bình hoa kia cao cỡ đứa bé bốn năm tuổi, người ta ném xuống không thèm chớp mắt, hơn nữa với tính tình của vương gia nhà họ, nổi giận lên ai dám đến vuốt râu hùm? Cũng chỉ có vương phi nho nhã yếu ớt dám đi lên.
Càng khiến người không dám tin chính là, vương gia thật sự không tức giận.
Các tướng lĩnh tấm tắc, nghĩ thầm mãnh hổ cũng có lúc nhận chủ.
Hạ lão tam nghe bọn họ ngươi một lời ta một chữ cảm khái, cuối cùng cũng nếm ra mùi vị, sờ sờ cái gáy lạnh căm căm, lẩm bẩm một tiếng \”Mẹ ơi\”.
Hắn đã làm ra chuyện gì?
—
Chu Hạc Lam đi tìm xa phu tới, Điền Chính Quốc lên xe ngựa. Kim Thái Hanh do dự, không cưỡi ngựa, cũng đi lên xe.
Các bá tánh ở xa vây xem \”ồ\” một tiếng, khe khẽ nói nhỏ với nhau.
\”Vương gia hung lên thật hù chết người, vừa rồi là thiếu gia Chiêm gia nhỉ? Cũng xui xẻo….\”
\”Không thể nói như vậy, không phải thiếu gia Chiêm gia tự tìm sao? Vương gia đánh gϊếŧ tại chỗ cũng phải…\”
Có người vừa nói vậy, những người khác cũng lập tức phản ứng theo. Việc này thật sự là Chiêm thiếu gia tự tìm! Tức phụ bị người đùa giỡn ức hiếp trên đường có ai không tức giận? Có thể lưu lại một cái mạng cũng vì vương phi quá nhân từ!
Trước đây bọn họ quen nói Bắc Chiến Vương gϊếŧ người không chớp mắt, hiện tại bỗng thay đổi vị trí, thế nhưng vẫn phải có người chỉ điểm mới phản ứng được.
\”Không sai, Chiêm thiếu gia này làm không ít chuyện thiếu đạo đức, có hôm nay cũng xứng đáng. Dù vương gia gϊếŧ hắn, cũng là vì dân trừ hại!\”
\”Phải nói, vẫn là vương phi lợi hại, nhìn lịch sự văn nhã, đánh người cũng có sức lực!\”
\”Ngươi thấy rõ bộ dáng vương phi rồi?\”
\”Không, cách xa thế, sao có thể thấy rõ, nhưng nhìn thân hình cũng cực đẹp, không phải trong thoại bản viết rồi sao…\”
…
Các bá tánh vui vẻ nghị luận, mà vai chính bị nghị luận, giờ này đang ở Tụ Phúc Trai mua vịt nướng. Tuy nói xảy ra chút không vui ngoài ý muốn, nhưng vịt nướng vẫn phải mua.
Xe ngựa dừng lại trước Tụ Phúc Trai, Kim Thái Hanh đi xuống, kêu tiểu nhị gói một con vịt nướng. Tiểu nhị một bên tay chân lanh lẹ dùng giấy dầu gói vịt nướng, một bên duỗi cổ về phía xe ngựa, đồng thời nhanh nhẹn nói: \”Vịt nướng này có thể được vương phi ăn là phúc khí của nó, chưởng quầy của bọn ta nói, nếu vương phi thích ăn, chỉ cần bảo người tới nói một tiếng. Chỗ thảo dân nướng con mới nóng hổi đưa vào phủ.\”
Tiểu nhị nhiệt tình lớn mật làm Bắc Chiến Vương quen lạnh lùng giao tiền hơi không quen, hắn nhíu mi, trầm mặc một lát rồi ném một thỏi bạc, xách vịt nướng lên xe ngựa.
Tiểu nhị nâng bạc tha thiết nhìn: Lần sau vương phi lại đến nha.
Buôn bán của Tụ Phúc Trai coi như dựa vào ngài.
……
\”Sao bỗng nhiên muốn mua vịt nướng?\” Điền Chính Quốc hít hít mũi, nhìn bao giấy dầu trong tay hắn hỏi.
\”Ngon.\” Kim Thái Hanh đưa bao giấy dầu cho y: \”Trở về ăn.\”
Đầu Điền Chính Quốc đầy dấu chấm hỏi mà nhận lấy, tuy không biết vì sao Kim Thái Hanh bỗng muốn ăn vịt nướng, nhưng mùi vịt nướng thật sự rất mê người, y liền hân hoan: \”Trở về cùng ăn.\”
Kim Thái Hanh thấy y thích, sắc mặt cũng ôn hòa không ít, nói: \”Thích thì lần sau lại mua cho ngươi.\”
Điền Chính Quốc cầm vịt nướng đảo mắt nhìn hắn, vừa lúc đối diện với tầm mắt của hắn, đột nhiên nhanh trí hiểu ý tứ của hắn: \”Đây là cố ý mua cho ta?\”
Kim Thái Hanh cứng ngắc \”ừ\” một tiếng.
Điền Chính Quốc xít lại gần nhìn hắn: \”Giống bánh hoa mai?\”
Bị y nhìn chằm chằm nam nhân lại \”ừ\” một tiếng.
Nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc càng lúc càng lớn, nhỏ giọng nói thầm: Xem ra cũng không hoàn toàn là đầu gỗ.
—


