Điền Chính Quốc nói xong, trong điện lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Cung nhân hầu hạ hai bên đều không dám thở mạnh, hận không thể rũ đầu đến ngực luôn.
\”Làm càn.\” Thái hậu nắm chặt Phật châu trong tay, không nặng không nhẹ vỗ lên tay vịn, phát ra một tiếng trầm vang.
Hoàng hậu cũng lộ vẻ khó xử, nhìn Điền Chính Quốc, tựa như từ mẫu chân chính nhọc lòng vì hài tử: \”Các ngươi mới cưới tình cảm mặn nồng không muốn nạp người mẫu hậu đều hiểu, nhưng Chính Quốc ngươi là nam tử, mà Thái Hanh phải có huyết mạch của mình. Nếu các ngươi không thích, mẫu hậu chọn người đưa đến, chờ sinh hạ hài tử lại đưa người đi. Cũng không có gây trở ngại.\”
\”… Các ngươi cảm thấy thế nào?\”
Tuy rằng nói \”các ngươi\”, ánh mắt của hoàng hậu vẫn dừng trên người Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đối diện ánh mắt khẩn thiết quan tâm của nàng, tay giấu trong tay áo hung hăng nắm lại trên đùi, đôi mắt bỗng đỏ lên, nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống, ngay cả thanh âm cũng nghẹn ngào: \”Không phải như thế, vương gia đã đáp ứng ta…\”
Y dùng đầu gối xoay người, lã chã chực khóc mà nhìn Kim Thái Hanh: \”Vương gia đã đáp ứng ta, sẽ cả đời đối đãi ta tốt, cùng ta nhất sinh nhất thế nhất song nhân.\”
\”Hóa ra vương gia lừa Chính Quốc sao? Vương gia cũng muốn nạp thiếp, cũng muốn nữ nhân khác sinh một đứa con cho ngài ?\”
Y cứ vậy thẳng sống lưng quỳ trên mặt đất, giống một cây non trong trời đông giá rét bị tuyết đọng ép tới run bần bật nhưng liều mạng không chịu khom lưng, mang theo kiên quyết chất vấn Kim Thái Hanh, mặc cho ai cũng không nhận sai tình cảm trong mắt y, rõ ràng là người đáng thương rễ tình đâm sâu.
Hoàng hậu còn muốn khuyên vài câu, thấy thế lại ngậm miệng, ánh mắt chuyển về phía Kim Thái Hanh.
Ánh mắt Kim Thái Hanh ngưng lại, tay đặt ở đầu gối nắm chặt, như bị y liên tiếp chất vấn đến sửng sốt, một lát sau mới đứng dậy nâng người lên, trầm giọng nói: \”Không hề lừa ngươi.\”
\”Không nạp thiếp, cũng không cùng nữ nhân khác… sinh con.\”
Thanh âm của hắn cực trầm, cơ hồ từng chữ từng chữ đều nhảy ra từ trong cổ họng. Hoàng hậu nhìn, trao đổi ánh mắt với Thái Hậu, rồi sau đó nhanh chóng giấu cảm xúc. Chỉ hơi bất mãn mà trách cứ: \”Sao Thái Hanh cũng làm càn theo ? Tuy ngươi không phải do bổn cung thân sinh, nhưng cũng là bổn cung một tay nuôi lớn, nếu ngươi không chịu lưu lại huyết mạch, chẳng phải làm phụ lòng thân mẫu sớm đi của ngươi ?\”
Nghe nàng nhắc tới thân mẫu, ánh mắt Kim Thái Hanh lóe lên, ngay sau đó liền rũ mắt, gom lại cảm xúc: \”Nhi thần biết sai, chỉ là.. quả thật nhi thần không thích nữ tử.\”
\”Ngươi…………\” Hoàng hậu còn muốn nói gì, thấy hai người họ giống một đôi uyên ương bị bắt chia rẽ, lại nặng nề thở dài một hơi: \”Thôi, bọn nhỏ lớn rồi, bổn cung cũng không quản được.\”
Thái hậu nâng mí mắt, lần nữa chuyển Phật châu, thong thả nói: \”Ngươi không thích nữ tử cũng thôi đi, nhưng con vô luận thế nào cũng phải có, bản thân không sinh được, nhận con thừa tự cũng được, tránh bên ngoài nói xấu. Ngươi còn ngại đồn đãi bên ngoài chưa nhiều sao?\”
Sắc mặt Kim Thái Hanh bất biến, chỉ quỳ gối bên cạnh Điền Chính Quốc: \”Tạ Hoàng tổ mẫu ân điển. Chờ qua mấy năm, nếu có đứa bé thích hợp, tôn nhi sẽ nhận làm con.\”
\”Cũng được. Bảo Hoàng hậu để ý giúp ngươi đi.\” Thái hậu xua xua tay: \”Ai gia mệt mỏi, các ngươi đến cung hoàng hậu đi.\”
\”Vâng.\”
—
Ra ngoài Khôn Nghi cung, Điền Chính Quốc thở một hơi thật dài, thừa dịp hoàng hậu đang đưa lưng về phía bọn họ, lặng lẽ chớp chớp mắt với Kim Thái Hanh. Y vừa mới khóc, hốc mắt vẫn đỏ, lúc này làm ra biểu tình như vậy, vừa đáng thương vừa nghịch ngợm. Kim Thái Hanh nhớ tới trước đó y khóc lóc chất vấn một phen, giữa mày mang vài phần bất đắc dĩ.
Nếu không phải hắn nhớ rõ bản thân chưa bao giờ nói vậy, cơ hồ cũng cảm thấy mình chính là kẻ triêu tần tịch sở* phụ lòng nam tử.
(*: nay Tần mai Sở; tráo trở bất thường; hay lật lọng)
Thật đúng là kẻ lừa đảo.
Tâm tư hai ngươi cũng chỉ tồn tại khoảng nửa khắc, hoàng hậu rất nhanh ra khỏi Khôn Nghi cung, đưa hai người họ đến cung của mình.
Hoàng hậu ở Triều Phượng cung, hai người trong Triều Phượng cung dùng cơm trưa với hoàng hậu, lại nhàn ngồi nói chuyện hồi lâu, làm đủ bộ dáng mẫu tử tình thâm, cuối cùng mới ra khỏi Triều Phượng cung.
Ngồi trong điện một lúc lâu, Điền Chính Quốc cảm thấy hơi buồn, hai người bèn không ngồi cỗ kiệu, chậm rãi đi ra cửa cung.
Tuyết rơi buổi sáng vừa dứt, lúc này đất gạch đá xanh đã sạch sẽ, không nhìn ra dấu vết tuyết rơi. Chỉ có trên nhánh cây với nóc nhà tích tuyết trắng. Điền Chính Quốc nỗ lực duỗi cổ ra sau nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh nóc nhà trắng xóa tuyết, không phân biệt ra đâu là Đông cung.
Đời trước y ở Đông cung.
Khi đó Kim Thái Hanh đăng cơ xưng đế, không màng triều thần phản đối, vẫn kiên trì phong y làm hậu. Y không có chút vui mừng, chỉ thấy thấp thỏm lo âu. Hận không thể trốn đi, chỉ cầu Kim Thái Hanh và những triều thần đó đừng chú ý tới y, để y yên phận sống tốt. Cho nên về sau Kim Thái Hanh chỉ vào hoàng cung to lớn cho y chọn lựa một cung điện, y không chọn Triều Phượng cung của Hoàng Hậu, mà chọn Đông cung hẻo lánh.
Nhưng kỳ quái là, lần đó Kim Thái Hanh không tức giận, thậm chí còn ẩn ẩn có chút vui mừng, từ đó về sau, y sống ở Đông Cung, cho đến khi y trúng độc bỏ mình.
Đáng tiếc Triều Phượng cung cách Đông cung quá xa, Điền Chính Quốc nỗ lực nhìn lúc lâu cũng không thấy được, đành nản lòng thở dài, nghiêng mặt thuận miệng hỏi Kim Thái Hanh: \”Trước kia vương gia ở cung điện nào?\”
Kim Thái Hanh không ngờ y sẽ hỏi vấn đề này, đôi mắt lộ ra kinh ngạc, lặng lẽ giơ tay chỉ vào một trong những cung điện bên trái nói: \”Ở đó, trước khi mẫu thân qua đời, ta và mẫu thân ở Đông cung.\”
Sau đó mẫu thân mất, một mình hắn ở Đông cung được cung nhân chăm sóc một đoạn thời gian, về sau được hoàng hậu nhận vào Triều Phượng cung.
\” Đông cung ?\” Điền Chính Quốc khiếp sợ mà nhìn hắn.
Kim Thái Hanh nhìn y: \”Làm sao?\”
Điền Chính Quốc lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu che dấu bản thân thất thố, ánh mắt nhìn theo ngón tay của hắn, quả nhiên thấy mái cong quen thuộc. Bởi vì cách quá xa, đã không nhìn thấy chữ trên bảng hiệu, nhưng Điền Chính Quốc lại có thể nhớ rõ ba chữ khởi thừa chuyển hợp* kia.
( Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc )


