Bảo Bình Sư Tử – Câm Miệng Lại – 1/2 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 113 lượt xem
  • 6 tháng trước

Bảo Bình Sư Tử – Câm Miệng Lại - 1/2

\”Ngươi! Câm miệng lại,\” Sư Tử lạnh lùng.

\”Thưa thái tử, tôi có nói gì đâu,\” Bảo Bình trả lời. Khuôn mặt lộn ngược của Sư Tử lại đung đưa qua trước mắt cậu lần nữa.

\”Tốt.\”

\”Tất nhiên, nếu mà tôi định nói gì đó…\” Bảo Bình bắt đầu, rồi vội vàng kết thúc, \”nhưng tôi sẽ không nói gì cả!\” khi thấy Sư Tử quay qua nhìn cậu với ánh mắt đầy phẫn nộ, hoặc ít nhất là hết mức có thể trong hoàn cảnh hiện tại.

Sư Tử đang bị treo ngược trên một chiếc hố với đầy gai sắc nhọn, nhỏ giọt những chất nhờn đầy mùi thối rữa thoang thoảng – thứ mùi nhẹ tới nỗi gần như không thể nhận ra, nhưng vẫn đủ để gã liên tục cảm nhận thấy mỗi khi hít vào, giống như một nỗi khó chịu day dẳng, không chịu dứt. Đặc biệt, khi người gã cứ bị xoay vòng chầm chậm qua chiếc dây trói ở mắt cá chân.

Chuyện này chắc chắn không cải thiện tâm trạng vốn đã tệ hại của gã chút nào, nhất là khi Bảo Bình, thằng hầu của gã, đã dành cả ngày cố gắng cảnh báo gã về bẫy của lũ yêu tinh, điều mà tất nhiên Sư Tử hoàn toàn phớt lờ, vì ai mà chẳng biết, yêu tinh chỉ là thứ người ta bịa ra để dọa trẻ con.

Gã chắc chắn, những kẻ đột kích vào các làng quanh biên giới phía nam và tàn sát gia súc không thể nào là lũ yêu tinh. Có lẽ là một toán cướp do kẻ thù nào đó của gã trả tiền, và hẳn có một lý do hợp lý nào đó để chứng minh vì sao chúng chỉ lấy mỗi nội tạng, rồi vứt lại hết phần thịt cho nó thối rữa.

\”Ta công nhận, ngươi đã vô cùng sáng suốt,\” Sư Tử nói. \”Giờ thì hạ ta xuống.\”

\”À, phải rồi,\” Mắt Bảo Bình đảo quanh. \”Việc đó… có lẽ hơi khó một chút.\”

\”Bảo Bình,\” Sư Tử sẵng giọng. \”Có một khúc gỗ ở ngay bên cạnh chân ngươi. Lấy nó, rồi đặt nó ngang qua hố…\”

\”Không phải là vì tôi không biết cách làm!\” Bảo Bình nói. \”Ý tôi là, tôi nghĩ chúng sẽ cố ngăn tôi lại.\”

Cậu hất cằm về phía trước, và trong lần xoay người chầm chậm tiếp theo, Sư Tử bắt gặp những ánh sáng màu xanh lá nhợt nhạt như thấu kính lớn đục mờ từ đôi mắt của bọn yêu tinh.

Chúng đang tiến lại gần từ hai bên, hướng về tấm thảm ngụy trang để che phủ bẫy mà gã, suy cho cùng, thật sự đáng lẽ phải để ý thấy. Đôi mắt của chúng nằm trên những khuôn mặt đầy mụn, sần sùi như da cóc, phía trên hàm dưới lởm chởm hàm răng nhọn hoắt.

\”Tuyệt vời,\” Sư Tử nói. Đúng là cuộc đời. Ít ra thì gã vẫn còn thanh kiếm trong tay.

\”Đưa khúc gỗ xuống dưới ta ngay.\” Gã sẽ phải cắt đứt sợi dây, đáp xuống khúc gỗ, cố không trượt trong lớp bùn nhão, rồi mở đường thoát về phía bắc…

\”Động đậy là yêu tinh giết vua,\” một con yêu tinh trong bầy với nhiều mục cóc nhất nói, và giơ lên một cây nỏ.

Dĩ nhiên là chúng có nỏ rồi. Sư Tử chỉ mặc áo giáp lưới, không phải giáp toàn thân.

\”Ngươi cũng sẽ giết ta nếu ta cứ bị treo ở đây thôi!\” Sư Tử nói.

Tên yêu tinh lắc đầu. \”Không. Ngài cứ treo ở đó đi, tại sao yêu tinh phải giết ngài? Yêu tinh không muốn giết vua. Yêu tinh muốn được giúp đỡ.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.