Chính là cơ hội duy nhất.
Nghĩ đến Trình Yên đang ngủ ở phòng bên cạnh, Đào Lê đánh bạo vươn tay, chạm vào một chỗ nhô lên qua lớp quần.
\”Đừng…\” Phó Phong Tụng nắm lấy tay Đào Lê, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào môi đỏ tươi của Đào Lê.
Anh không chắc Đào Lê có ý thức hay không, nhưng ít nhất anh không nên như vậy.
Anh đã có người yêu, Trình Yên ngủ trong phòng bên cạnh, huống chi gia đình Trình và gia đình Phó luôn mong muốn anh và Trình Yên kết hôn.
Đào Lê là bạn cùng phòng của Phó Phong Tụng.
Phó Phong Tụng tỉnh táo lại, muốn đẩy Đào Lê ra, nhưng bất ngờ cảm thấy cô gái đột ngột dùng sức bám lấy anh, một tay cô gái mới chỉ thử nghiệm vừa rồi, nhanh nhẹn xâm nhập vào quần của anh, bắt lấy anh.
Phó Phong Tụng kêu lên một tiếng, động tác bỗng dưng cứng lại.
Nếu Đào Lê không đẩy anh ra và anh không phản ứng lại ở thời điểm này, cô đã thực hiện hành động gan dạ nhất.
Dương vật người đàn ông nóng bỏng trong lòng bàn tay cô.
Đào Lê chỉ do dự một chút, liền sục dương vật anh.
Phó Phong Tụng dương vật quá lớn, ít nhất Đào Lê trước đó không nghĩ có thể lớn như vậy.
Đầu dương vật ngẩng cao, hiện ra cùng chủ nhân của nó hoàn toàn khác biệt.
Đào Lê nắm lấy rồi buông ra, một bàn tay không thể nắm chặt hết được, dẫn tới cơ thể của cô theo động tác nhỏ hoạt động, trên người người đàn ông cọ qua lại.
Cô như đứa trẻ nhỏ, nghiêm túc hoàn thành bài thủ công của mình, nhưng lại bởi vì lần đầu tiên mà không hiểu được điểm mấu chốt.
Đào Lê ngẩng đầu, ủy khuất nhìn Phó Phong Tụng.
Người đàn ông không thể nhẫn nại đóng mắt, vươn một bàn tay ngăn trở tầm mắt Đào Lê, đè cô xuống sofa, một tay khác dẫn đường Đào Lê động tác trên dưới lướt động.
Đào Lê tim đập nhanh, Phó Phong Tụng tiếng thở dốc khàn khàn ngay bên tai cô, kéo cơ thể của cô dần dần nóng lên kỳ quái.
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, nhận thấy dương vật trong tay theo kích thích lại càng lớn hơn.
Cảm giác mềm mại của tay con gái là không giống nhau, ý niệm duy nhất của Phó Phong Tụng chỉ còn là điều này.
Tay hắn không tự chủ được nhanh hơn tốc độ, nắm tay Đào Lê lao tới, cho đến khi một tiếng rên rỉ vang lên.
Tinh dịch dính trên tay Đào Lê, cô thu hồi tay mình, đôi mắt ngây thơ nhìn Phó Phong Tụng, nhẹ nhàng liếm một chút.
Mặn mặn, có chút tanh, nhưng còn chấp nhận được.
Đào Lê có chút như đi vào cõi thần tiên.
Nhưng không chờ cô nghĩ nhiều hơn, quần áo đã bị Phó Phong Tụng vén lên.
Phó Phong Tụng tay dừng ở ngực Đào Lê, hơi tạm dừng một chút, rốt cuộc phủ lên đó một mảnh tuyết trắng tròn trịa.