5. Mò vào quần lót sờ lồn non/Em ăn cơm, tôi ăn em
An Tông bị Phó Tông Châu ôm ngủ suốt cả đêm.
Phó Tông Châu vòng tay ra trước ôm chặt An Tòng vào ngực mình. Thậm chí anh còn gác chân lên người An Tông, quấn lấy cậu như một con búp bê có kích thước bằng người thật.
Nhưng An Tông lại cảm thấy toàn thân như bị mãng xà siết chặt, ngay cả dưỡng khí trong lồng ngực cũng bị ép cạn kiệt, cậu ngủ rất khó chịu vì không thể trở mình.
Mãi đến khi đồng hồ báo thức đột nhiên đánh thức An Tông, cậu mới nhận ra mình chỉ đang bị quấn trong một chiếc chăn mỏng.
Còn Phó Tông Châu đã rời đi.
An Tông ngơ ngác ngồi trên giường một lát, đột nhiên cảm thấy thân thể rất sảng khoái, Phó Tông Châu làm loạn xong liền đích thân tắm rửa cho cậu, Phó Tông Châu vẫn cứ luôn coi cậu như là tài sản của riêng anh.
An Tông xuống giường, tắm rửa xong, ngẩng đầu lấy khăn tắm lại kinh ngạc phát hiện quần lót của mình được treo trên giá, hình như vừa giặt không bao lâu được treo ở đây để phơi khô.
An Tông: \”!\” Mặt cậu chợt đỏ bừng.
Giúp cậu tắm thôi mà sao lại còn giặt quần lót giúp cậu chứ?
An Tông không muốn nhìn chiếc quần lót đã bẩn trong suy nghĩ nên vội vàng xách cặp chạy ra khỏi ký túc xá.
Mãi đến bữa trưa, An Tông mới được bạn cùng bàn biết rằng hôm qua đàn anh Hà Vĩ bị thương, hôm nay không đến lớp.
\”Học sinh này uống quá nhiều rồi say khướt bên đường luôn.\” Bạn cùng lớp của anh ta nói: \”Khi được tìm thấy, mặt cậu đầy vết sưng tấy vì bị đánh.\”
An Tông cụp mi xuống, không đáp lời. Có lẽ cậu biết anh ấy bị ai đánh. Đến tận ngày hôm sau, An Tông vẫn mất tập trung.
Cậu và Phó Tông Châu học cùng lớp từ thời mẫu giáo. Khi còn nhỏ, sự sắp xếp này chỉ có lợi. Sẽ có người làm bài tập cho cậu, sẽ có người đứng ra bảo vệ khi cậu bị bắt nạt, và dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ luôn có người ở bên cạnh mang đến cho cậu cảm giác an tâm.
Phải đến cấp 2, cảm giác này mới dần thay đổi. Cậu không có cách nào kết bạn chỉ vì Phó Tông Châu luôn theo sau như một cái bóng. Hơn nữa Phó Tông Châu vượt trội hơn anh ta về mọi mặt, bao gồm chiều cao, ngoại hình, thành tích và danh tiếng.
Điều thực sự khiến An Tông ghét anh chính là người cậu thích lại thích Phó Tông Châu.
Lần rung động đầu tiên trong thanh xuân của cậu đã bị từ chối mà không có lý do, ngày hôm sau, cậu tình cờ gặp được người mình yêu và Phó Tông Châu đang đi cùng nhau.
Mỹ nam và mỹ nữ quả thực rất xứng đôi khiến cậu trông hệt như con vịt xám xấu xí.
Kể từ đó, An Tông khó kiềm chế được cảm xúc của bản thân đối với Phó Tông Châu. Cậu biết mình không thể cạnh tranh với người kia, vì vậy không còn cách nào là cố gắng tránh né đối phương càng xa càng tốt.
Sau giờ học, An Tông từ chối lời rủ rê ăn tối với các bạn cùng lớp để đến cửa hàng tiện lợi mua bánh sandwich trước khi trở về ký túc xá.
 
							


 
											