Y/n như thường ngày đến cửa hàng tiện lợi để làm thêm nhưng hôm nay có hơi khác, không thấy ông chú kia nữa rồi.
Em chống cằm hướng mắt về phía cửa, dường như đang chờ đợi điều gì.
Mặc dù trên miệng khi nào cũng chê bai sự hiện diện của anh ta nhưng giờ không có thì lại cảm thấy thiếu vắng.
Em cầm chiếc điện thoại trong tay, màn hình hiển thị tin nhắn gần nhất đối phương đã gửi là vào hai ngày trước.
Không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng em có hơi nhớ hắn rồi.
Ngón tay em dừng lại ở bàn phím, chần chừ không dám gõ chữ gửi tin nhắn hỏi thăm đối phương.
Cô đơn quá.
Khi trước dù có bị bạn bè cô lập thì em cũng chẳng đau buồn hay tủi thân gì vì em không cần thứ tình cảm vô dụng đó. Nhưng từ khi có anh bên cạnh, con tim em mới dần dần mở ra mà tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Anh chở em đi siêu thị mua sắm, đến bờ biển ngập tràn ánh nắng và gió biển tươi mát. Thỉnh thoảng lại để em ở văn phòng làm việc của mình rồi đi xử lí công việc xong mới chở em đi ăn…
Nhưng em luôn cố tỏ ra bình tĩnh để kiềm nén lại cảm xúc chực trào bên trong mình, không muốn anh thấy được.
Em rung động rồi…
Đang suy nghĩ miên man thì chợt có số lạ gọi đến.
\”Em là Y/n đúng không?\”
\”Anh là?\”
Nói chuyện vài câu mới biết bên kia đầu dây gọi tới chính là đồng nghiệp của Katsuki, tên là Kirishima.
Anh vui vẻ chào hỏi em rồi nói sơ qua tình hình bên này của Katsuki. Đại khái là Katsuki do vết thương cũ tái phát nên tạm thời không đến chỗ em được, cậu ta cũng dặn kĩ anh đừng có bép xép gì với Y/n rồi lăn đùng ra sốt mấy ngày nay.
Kirishima thấy tội cho ông bạn của mình quá nên cũng ừ ờ lấy lệ, nay mới chợt nhớ tới em có kosei Chữa Trị thì liền gọi tới hỏi ý, không phải là một công đôi việc luôn sao, vừa giúp Katsuki hết bệnh, vừa thúc đẩy tình cảm của hai người luôn.
Ngẫm nghĩ trong đầu, Kirishima cười càng tươi mà nói với em: \”Hay là em qua giúp một tay xem sao, chứ anh thấy cậu ta cứ bướng bỉnh như vậy nên bệnh mới không thuyên giảm được đó.\”
\”…\”
Thấy em im lặng như muốn đồng ý nhưng còn chút do dự, Kirishima chớp lấy thời cơ nói tiếp: \”Giờ anh đang ở gần khu X nè, để anh qua đón em\”
\”…Em biết rồi\”
Lời từ chối còn chưa kịp hình thành thì lại bị thúc đẩy chuyển sang đồng ý, em gửi định vị qua cho đối phương rồi xin kết thúc ca làm.
…
Điểm đến là một toà chung cư ở gần trung tâm thành phố, nhìn từ bên ngoài là đã biết đây không phải nơi dành cho người bình thường như em.
Em tò mò nhìn ngắm xung quanh, ngoan ngoãn bước theo sau anh chàng Kirishima.
Anh thân thiện bắt chuyện với em, còn kể cho em nhiều thứ về Katsuki, nào là ngày thường cậu ta thích ăn gì, đi đâu, làm gì rồi cả sự thay đổi của hắn kể từ khi gặp được em…


