\”Ê, hình như nay bà chằn kia đi dạy lại rồi á.\”
\”Gì? Sao nhanh vậy? Tưởng bả còn nằm viện dài dài chứ.\”
\”Không muốn học tiết bả chút nào, tuần này tui bị ăn hai con không liên tiếp rồi đó.\”
Nghe tiếng ồn ào rôm rả vang ra tận hành lang, Y/n không để ý nhiều mà dựa theo trí nhớ tìm lớp học của mình.
Cửa phòng lớp 1-B mở ra, chỉ thấy đám học sinh vội vã về lại chỗ ngồi, ngoài tiếng ma sát bàn ghế ra thì trong phòng im lặng không một tiếng nói chuyện.
\”…\”
\”Các em ngồi đi.\”
Y/n không nghĩ nhiều mà khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn giáo viên, từ tốn lấy sách vở từ trong cặp ra rồi để lên bàn.
Kiếp trước cô là sinh viên nhờ học bổng mới có cơ hội vào được trường đại học ở thành phố. Mặc dù điều kiện gia đình không khá giả, đã thế cô còn phải tự bươn trải kiếm sống nhưng cô rất hiếu học và có chí vươn lên. Cô cũng đã làm gia sư kiếm tiền và ít nhiều cũng có số đông người biết đến cô, muốn cô dạy kèm cho.
Bây giờ xuyên qua đây, trở thành một giáo viên, lại còn là ở thế giới anh hùng, vẫn có nhiều điều rất đỗi bỡ ngỡ. Nếu không phải nguyên chủ rất đam mê dạy học nên mới nhớ kĩ mấy kiến thức về thế giới này đến vậy thì chắc giờ cô cũng không biết phải làm sao để đối mặt với thân phận mới mẻ này nữa.
\”Được rồi, bây giờ ta sẽ học sang bài…\”
Cô có nhớ là học sinh nguyên chủ dạy rất sợ \”cô\”, nên cô cũng chỉ đành giả vờ mặt lạnh, hờ hững cầm phấn viết bảng.
\”Có ai biết làm câu này không?\”
\”Không sao? Cô mời ngẫu nhiên vậy.\”
Y/n cố làm ra dáng vẻ một giáo viên đúng mực, cô nghĩ nghĩ cách mà mấy giáo viên kiếp trước hay dạy rồi làm y chang.
Học sinh bị cô gọi lên bảng hơi chần chừ, không nói lời nào nhưng gương mặt xụ xuống thấy rõ, rõ ràng là không tình nguyện.
Cậu đứng trên bục giảng cầm cầm viên phấn trong tay nhưng không biết làm, cũng chẳng dám quay xuống hỏi bài vì hồi trước làm vậy đã bị \”cô\” mắng cho một trận, còn bị cho một điểm trừ vào sổ.
\”Sao thế, em không biết làm hả?\”
Mặc dù Y/n nói rất bình tĩnh, không có chút tức giận nào nhưng cậu học sinh trước mặt vẫn vô thức run cả lên, lắp bắp dạ thưa một hồi lâu nhưng cũng không dám thừa nhận.
Y/n nhướn mày làm cậu bạn kia nhắm chặt mắt vào tư thế sẵn sàng nghe cô mắng chửi nhưng làm gì có chứ.
Khó quá hả ta? Mà sao cậu bé này run dữ vậy, trời đâu có lạnh lắm đâu ta?
Thực ra Y/n đang ngây ngô nghĩ.
\”Vậy thôi, em về chỗ đi, để cô giảng lại phần này cho.\”
Nghe đến đây, cả lớp không hẹn mà cùng trợn tròn mắt, biểu cảm ngạc nhiên nhìn về phía cô giáo đang đứng trên bục giảng.
Có lộn không thế? Bà chằn đó đâu rồi?
Sau đó Y/n cũng không gọi ai lên bảng nữa vì cô thấy chắc mấy đứa học sinh lớp này có chút vấn đề tâm lí nên không tiện tiếp xúc với cô nên cô cũng rộng lòng bỏ qua.