Trần Mai xoay người rời đi, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nữ nhân dần càng lúc càng xa, Du Đường vươn bàn tay che mặt lại, nuốt nước miếng vài lần, mới nuốt được nghẹn ngào xuống cổ họng.
Bàn tay còn lại đang buông thõng bên hông bị nắm chặt, Tiêu Lẫm kéo y đi tới một góc khuất dưới thành rồi ngồi xuống.
Sau đó, vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Du Đường.
Hai người ôm nhau lẳng lặng không nói lời nào.
Thật lâu.
Nhóm hậu cần do phụ nữ và trẻ em đảm nhiệm đã nấu cơm xong, bê cháo lại cho bọn họ. Khi Du Đường cúi đầu múc một muỗng cháo nhét vào miệng, đôi mắt bị hơi nóng từ chén cháo hun lên, hai hàng nước mắt chảy dài không tiếng động rơi vào trong chén.
Vừa im lặng chảy nước mắt vừa lầm lũi ăn hết một chén cháo, Tiêu Lẫm cầm chén rỗng đặt sang một bên, ôm lấy đầu Du Đường gối lên bờ vai hắn, khẽ nói: \”Tướng quân ngủ một lát đi, vậy thì đến khi đợt công thành lần thứ hai của quân địch tiến tới, chúng ta mới có đủ tinh thần để tiếp tục nghênh chiến.\”
Du Đường mím môi, chủ động nắm lấy tay hắn, mười ngón giao nắm, siết thật chặt.
\”Điện hạ, nếu như không có chiến tranh thì tốt biết mấy.\”
Các tướng sĩ mấy hôm trước vẫn còn nói chuyện cười đùa với y, chỉ trong một đêm đã biến thành những thi thể lạnh như băng.
Mà trận chiến chỉ mới vừa bắt đầu.
Về sau sẽ càng lúc càng có nhiều người chết hơn.
Kể cả quân trấn giữ biên quan, hay quân địch công thành, tất cả đều là mạng người, đều biến thành oan hồn.
Tiêu Lẫm có thể nghe ra được mối cảm xúc dày đặc của Du Đường, là nỗi đau kịch liệt và nỗi bất an khi nghĩ về tương lai.
Trong lòng hắn lúc này cũng đang đau đến quặt thắt.
Tiêu Quốc chiếm cứ vùng đất phì nhiêu dồi dào nhất phiến đại lục này, khi phồn vinh cường thịnh là lúc không người nào dám khinh thường, nhưng một khi suy bại, sẽ trở thành miếng mồi ngon cho giặc ngoại xâm.
Chỉ có thịnh thế mới có thể mang đến an bình.
Đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều biết.
\”Điện hạ, ngươi nhất định phải sống.\” Du Đường nắm chặt bàn tay hắn, nói: \”Quốc gia này…… Cần phải có người tới thay đổi.\”
\”…….\” Lần đầu tiên, Tiêu Lẫm không phản bác lại Du Đường.
Không hề cường điệu mà nói rằng vạn dặm giang sơn đều không quan trọng bằng nam nhân trước mắt.
Mà chỉ ngồi im, trầm mặc thật lâu.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên ngàn vạn hồi ức hỗn loạn.
Lúc thì là bầu trời đầy máu ngày mẫu phi tự vẫn, lúc thì là cảnh mẫu phi đang dạy dỗ hắn phải hiểu đạo lý làm người, phải sống mẫu mực, phải trợ giúp những kẻ yếu đuối hơn mình, lúc thì lại là căn phòng tối tăm trong lãnh cung, hắn bị hoàng huynh cho người bắt trói lại, ấn dấu lên xương quai xanh, xung quanh toàn tiếng cười nhạo bén nhọn.