Du Đường lập tức bặm môi lại, không dám cười nữa: \”Điện hạ nhìn lầm rồi, ta không hề cười.\”
Y làm sao mà dám nói thẳng ra là mình bị kỹ thuật diễn xuất của Tiêu Lẫm chọc cười?
Tiêu Lẫm mà biết chắc sẽ tức chết mất thôi.
Tiêu Lẫm nhìn chăm chăm vào Du Đường một lát, mới hỏi: \”Ngươi đang cười ta giả vờ bị liệt à?\”
\”!!!\”Du Đường vội vàng lắc đầu quầy quậy: \”Không có không có, tuyệt đối không có .\”
\”……\” Tiêu Lẫm cúi đầu, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng trên tay vịn của xe lăn: \”Nếu ta không nói như vậy, gã thái giám kia sẽ để ngự y đến trị thương ở chân cho ta, đến lúc đó hai chân của ta thực sự sẽ không giữ nổi nữa.\”
\”Tam ca và cả ngũ ca, có kẻ nào mà không muốn diệt trừ ta. Hiện giờ ta giả bệnh, cũng xem như là kế hoãn binh, có thể làm cho bọn họ tạm thời thả lỏng cảnh giác đối với ta.\”
\”Chỉ là trong khoảng thời gian này, có lẽ phải nhờ Du tướng quân chiếu cố cho ta.\” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Du Đường với vẻ hiền lành: \”Tạm thời ta không thể tin tưởng bất kỳ ai khác ngoài tướng quân, nếu rời xa ngươi, ta sợ những kẻ được phái đến sẽ nơi chốn thử ta, hoặc là hại ta, muốn mạng của ta.\”
Hắn cười: \”Ta nghĩ rằng, tướng quân hẳn là cũng sẽ không muốn nhìn thấy ta còn chưa kịp lập nghiệp, đã bị kẻ gian hại chết đúng không?\”
\”???\”Du Đường bị lời của Tiêu Lẫm làm cho nghẹn họng, há miệng thở dốc, ngập ngừng hỏi: \”Vậy ý của điện hạ là….\”
\”Ta muốn ở cùng một chỗ với Du tướng quân.\” Có lẽ Tiêu Lẫm đoán được Du Đường định hỏi thêm gì, nên mới bồi thêm một câu: \”Về sau tướng quân đi đến đâu, thì ta sẽ theo đến đấy.\”
\”Tướng quân ở phòng nào, thì ta sẽ ở chung phòng với ngươi.\”
\”???\”
Du Đường trợn mắt há hốc mồm.
\”Điện hạ, việc này có lẽ không hay lắm?\”
\”Có gì mà không hay?\” Tiêu Lẫm nhìn y: \”Hay là tướng quân ghét bỏ ta? Không muốn ở chung phòng với ta?\”
\”???\”
Du Đường bị cái từ \”chung phòng\” này làm ngỡ ngàng đến mức cứng đờ hết cả người, bèn cuống quýt nói: \”Không phải, sao ta lại có thể ghét bỏ điện hạ?\”
\”Thế à, vậy thì cứ quyết định như thế nhé.\” Không để Du Đường kịp nói thêm lời nào, Tiêu Lẫm đã hạ quyết định, chặn họng trước tất cả những lời từ chối có thể phun ra từ miệng y.
Du Đường: \”……\”
*
Sau khi trận chiến qua đi, ngoại tộc bị thương vong nặng, nên bọn họ có lẽ sẽ có một khoảng thời gian thảnh thơi.
Bá tánh trong Bắc Tam thành cũng dần dọn đồ đạc về nhà, đường phố trống rỗng cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn.
Nhưng có chiến tranh, thì bắt buộc phải có hy sinh.
Những người nhà của tướng sĩ chết trận sau khi nghe được tin trượng phu, nhi tử của mình đã vong mạng trên chiến trường, rất nhiều người quỳ sụp gối khóc không thành tiếng, có nữ nhân ôm bài vị của trượng phu, đờ đẫn ngồi bệt trước cửa cả ngày, đôi mắt sưng húp, trống rỗng vô hồn.