Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi – Vì vai ác chết lần thứ nhất(23) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi - Vì vai ác chết lần thứ nhất(23)

Đối diện với lời thổ lộ chân thành của Ngụy Mặc Sinh, Du Đường không cách nào trả lời qua loa kiểu như: \”Biết rồi, nói sau đi.\” như khi đối phó với hệ thống được.

Lần đầu tiên trong đời y rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. May mà ngay lúc này, di động của Ngụy Mặc Sinh đột nhiên reo lên ầm ĩ, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng của cả hai.

Ngụy Mặc Sinh có hơi ảo não, lúc nhìn thấy trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, hắn định tắt điện thoại không nhấc máy. Thế nhưng Du Đường lại vươn tay chặn lại, tựa như người chết đuối vớ được cọc, vội vã thúc giục hắn gọi điện thoại: \”Cứ nghe điện thoại đi em.\”

Ngụy Mặc Sinh đành phải nhận điện thoại.

Sau khi nói được đâu đó vài câu, nét mặt của hắn hoàn toàn thay đổi, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.

Nhìn biểu cảm trên mặt hắn lúc này, trong lòng Du Đường bỗng giật thót lên: \”Có chuyện gì vậy?\”

\”Anh Đường, đi, đi bệnh viện.\” Giọng Ngụy Mặc Sinh nức nở như sắp khóc tới nơi: \”Mẹ em được đưa đi viện cấp cứu rồi……\”

*

Trên đường chạy tới bệnh viện, Ngụy Mặc Sinh câu được câu mất giải thích với Du Đường.

Trương Đại Dân đột nhiên quay trở về, biết nhà đã bị bán thì đòi tiền Khương Viện, Khương Viện nói không có, hai người cãi nhau rồi xảy ra xô xát, tên súc sinh Trương Đại Dân kia cầm dao đâm Khương Viện.

Hàng xóm phát hiện bèn lập tức gọi 120, bởi thế hiện giờ Khương Viện đang được cấp cứu trong bệnh viện.

Lúc hai người tới nơi, Khương Viện vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ tới hỏi ai là người nhà bệnh nhân, Du Đường vốn định nhận trách nhiệm, Ngụy Mặc Sinh đã vội vàng trả lời. Y chỉ còn cách đi theo hắn đến văn phòng.

\”Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cơ thể vốn đã rất yếu, lần này lại bị đâm vào vùng bụng, mặc dù đã cấp cứu thành công, thế nhưng vẫn sẽ rút ngắn thọ mệnh .\”

Đấy là bác sĩ còn lựa lời nói cho dễ nghe, bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể sống thêm ngày nào biết ngày đó, lần này Khương Viện lại bị thương nặng, còn có thể cố thêm một tháng hai tháng hay không cũng chưa biết chắc.

\”Ung thư dạ dày?\” Ngụy Mặc Sinh nghe tin như sét đánh ngang tai, hắn khựng lại trong chốc lát, sau đó mất khống chế nhào qua nắm bả vai bác sĩ mà lay: \”Mẹ tôi bị ung thư dạ dày???! Bác sĩ, có khả năng là chẩn đoán bệnh sai rồi! Không thể nào! Mẹ tôi không bị ung thư dạ dày!\”

\”Chẳng qua dạ dày bà không được tốt mà thôi, tôi học ngành y học cổ truyền, tôi luôn cho bà ăn những món dễ tiêu hóa, những loại dược thiện tốt cho dạ dày, rồi sức khỏe mẹ tôi sẽ tốt lên! Mẹ tôi không bị ung thư dạ dày, không thể , không có khả năng, không thể nào!\”

\”A Sinh, buông bác sĩ ra!\” Du Đường vội vàng gỡ tay Ngụy Mặc Sinh ra, xin lỗi bác sĩ rồi kéo chàng trai đang hoảng loạn đi ra ngoài.

Ngụy Mặc Sinh thẫn thờ mặc cho Du Đường kéo đi, đôi mắt trống rỗng vô hồn, tựa như bị ai đó đánh cho choáng váng, hắn vừa đi vừa lắc đầu quầy quậy: \”Không có khả năng, không có khả năng, chắn chắn là chẩn đoán sai rồi.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.