Ngụy Mặc Sinh hôn mê đến gần nửa đêm mới tỉnh lại.
Hắn đột ngột ngồi bật dậy, dọa Du Đường giật mình nhảy dựng lên.
Du Đường nhập nhèm mở mắt, ngáp dài rồi lơ mơ hỏi: \”Có chuyện gì vậy?\”
Đôi mắt Ngụy Mặc Sinh giăng đầy tơ máu, gương mặt chỗ tím chỗ xanh, hắn nôn nóng hỏi Du Đường:
\”Bây giờ là mấy giờ rồi?!\”
\”Gần 11 giờ đêm rồi.\” Du Đường ngơ ngẩn : \”Làm sao vậy?\”
Ngụy Mặc Sinh không hề để ý đến y, trực tiếp quay ra xỏ giày rồi nhảy xuống khỏi giường nghỉ, nhưng vì vết thương trên người quá nặng nên suýt nữa ngã quỳ rạp xuống đất.
Du Đường đỡ lấy hắn: \”Rốt cuộc thì cậu đang vội vã đi đâu vậy?\”
\”Tôi phải về nhà, mẹ tôi còn đang chờ!\”
Nghe hắn nhắc tới mẹ, Du Đường mới chợt nhớ ra. Trên dữ liệu mà hệ thống đưa cho y có viết rằng, tuy mẹ Ngụy Mặc Sinh đau yếu quanh năm, phải nằm liệt trên giường nhưng ngày nào cũng bị gã chồng vũ phu đánh đập, buổi tối, hắn luôn luôn phải ở nhà để canh chừng và bảo vệ cho bà.
Vì thế Ngụy Mặc Sinh không dám ngủ lại ở bên ngoài.
Du Đường vội vàng đuổi theo giữ chặt lấy cánh tay của hắn, rồi kéo Ngụy Mặc Sinh về hướng chiếc xe mô tô của mình đang đậu ngoài bãi.
Y cầm mũ bảo hiểm dự phòng trên xe, thuận tay ném qua cho hắn: \”Đội lên đi, tôi chở cậu về nhà.\”
Ngụy Mặc Sinh không quen tiếp nhận ý tốt của người khác, hôm nay cũng là ngày đầu tiên quen biết Du Đường, cho nên hắn ôm mũ bảo hiểm trong ngực, bối rối không biết phải làm thế nào.
\”Tôi không cần anh chở về !\”
Du Đường liếc nhìn hắn: \”Bây giờ trễ lắm rồi, xe buýt cũng đã hết chuyến, cậu định chạy bộ về nhà à?\”
\”……\”
Chỗ này cách nhà hắn hơn 10km, phải ngồi xe buýt tầm 20 phút mới tới nơi, vốn dĩ hắn định kết thúc trận đấu thì về nhà ngay, ai mà ngờ lại hôn mê bất tỉnh lâu như vậy. Du Đường nói có một câu đã chọc trúng điểm yếu của hắn.
Đó là tiền, thứ hắn thiếu nhất chính là tiền.
Hắn phải kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, để đưa mẹ ra khỏi căn nhà đó, hắn muốn sống như một con người.
Vậy nên, hắn không có quyền ngượng ngùng, cũng không có cách cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Du Đường không biết Ngụy Mặc Sinh đang xoắn xuýt đến mức nào, chỉ là thấy hắn cứ đứng im thin thít, bèn giật lấy mũ bảo hiểm, đội lên đầu Ngụy Mặc Sinh, cài dây vào, sau đó nhảy lên xe mô tô, khởi động máy xe: \”Cậu không sốt ruột à? Lên đây! Nhanh lên!\”
Rốt cuộc thì Ngụy Mặc Sinh cũng cắn răng ngồi lên xe, tay nắm chặt lấy khung sườn xe máy, nói lí nhí :
\”Cảm ơn anh!\”
Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở Du Đường.
【 Đinh —— độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh +2, độ hảo cảm hiện tại là 2. Mong ký chủ không ngừng cố gắng! 】