Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi – Vì vai ác chết lần thứ hai ( 34 ) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi - Vì vai ác chết lần thứ hai ( 34 )

\”Du Đường? Du Đường?\” Vào thời điểm ấy, phảng phất như toàn bộ thanh âm và đám đông chung quanh đều biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt Thẩm Dục.

Thẩm Dục cuống cuồng bò đến bên cạnh Du Đường, cơ thể hắn run lẩy bẩy, cúi đầu thật sát vào gương mặt người đàn ông, thật cẩn thận gọi: \”Du Đường!\”

Chiếc áo dài trắng vốn dĩ sạch sẽ tinh tươm bây giờ đã dính đầy máu trộn lẫn với bùn đất, thế nhưng Thẩm Dục chẳng hể để tâm, hắn cũng không dám chạm vào người Du Đường, chỉ lẩm bẩm nói: \”Sao lại anh té ngã rồi? Chẳng phải ngày hôm qua em đã dặn anh rồi sao? Nếu như khó chịu ở đâu thì phải nói với em ngay……\”

\”Thẩm gia!\” Một đám thuộc hạ chạy lại vây kín xung quanh, bảo vệ Thẩm Dục ở bên trong, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hắn, ai nấy cũng đều sợ hãi đến choáng váng.

Trong số đó có một người đánh bạo nói với Thẩm Dục: \”Thẩm gia, nơi này không an toàn, sát thủ đã trà trộn vào trong đám đông du khách, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!\”

Nhưng Thẩm Dục dường như không nghe thấy lời anh ta nói, hắn chỉ quỳ rạp trên mặt đất, lấy hết can đảm mới dám chạm khẽ vào gương mặt Du Đường.

Hắn cũng không khóc, thậm chí còn cong môi cười cười, sau đó cẩn thận đỡ Du Đường dậy, ôm vào trong lòng: \”Thôi bỏ đi, anh vẫn luôn cậy mạnh mà, hiện giờ chắc té ngã ở giữa đường giữa xá nên cảm thấy mất mặt, nên mới nằm im không chịu đứng dậy……\”

Chính hắn cũng không biết bản thân đang nói gì, chỉ là vẫn luôn cười, còn trêu chọc Du Đường: \”Anh cứ thế này chẳng phải là đang chơi xấu sao?\”

\”Được rồi, em sẽ không trêu chọc anh, anh mở mắt ra đi.\”

\”Mở mắt ra đi anh, chúng mình còn đang đi hẹn hò mà.\”

\”Sau khi chơi chán chê ở công viên giải trí rồi, chúng ta còn phải tới nhà hàng tình nhân để dùng bữa, trước đó em không cho anh biết vị trí của nhà hàng, là vì muốn tặng anh một món quà bất ngờ……\” Hắn lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Du Đường: \”Xem này, em còn chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh, là nhẫn đấy.\”

Hắn mở hộp, lấy ra một chiếc nhẫn màu bạc, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của Du Đường: \”Em đã nghĩ thế này, em sẽ dùng chiếc nhẫn này để trói buộc anh, thế thì anh sẽ không chạy thoát được em, dù có là ai cũng không thể cướp đoạt anh từ tay em……\”

\”Thẩm gia!\” Một thuộc hạ hô thật lớn: \”Anh ta đã chết rồi! Mục tiêu vốn dĩ của sát thủ chính là Du Đường! Hiện giờ không biết ở nơi đây có còn mai phục không, nếu như ngài còn chần chừ ở lại đây thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm!!\”

Những lời này tựa như một con dao sắc bén, cắt xẻ khung cảnh trước mắt Thẩm Dục, đâm vào người hắn, kéo Thẩm Dục ra khỏi ảo tưởng hoang đường của chính mình, ném tới hiện thực tàn khốc.

Lúc này, Thẩm Dục mới chợt hoàn hồn.

Hắn ngước mắt lên nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng thét chói tai của đám đông trộn lẫn với tiếng chuông cảnh báo xao vang inh ỏi của công viên giải trí.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.