Cho dù đang ở trong phòng ngủ tối tăm, Du Đường vẫn thấy rõ ràng.
Đôi mắt Thẩm Dục chợt sáng rỡ lên chỉ trong khoảnh khắc, dưới đáy mắt đong đầy thật nhiều những cảm xúc mà y không hiểu được.
Chàng trai vươn tay định ôm siết lấy người trước mắt, thế nhưng chợt nhớ đến bệnh tình của Du Đường lúc này, hắn khựng lại, nhẹ nhàng ấp ủ bàn tay gầy mòn kia, đặt lên bên môi khẽ hôn.
\”Được, được, chúng ta đi hẹn hò thôi, cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh thật vui vẻ!\”
Du Đường bị cảm xúc lúc này của Thẩm Dục cảm nhiễm, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vươn tay đi xoa xoa má hắn, nói: \”Em vui đến như vậy sao?\”
\”Vui chứ.\” Thẩm Dục cọ má vào lòng bàn tay y, tham lam lưu luyến hơi ấm từ cơ thể Du Đường: \”Đây là lần đầu tiên anh rủ em đi hẹn hò mà.\”
\”Em vui đến nỗi chẳng biết nên nói gì cho phải, bây giờ em chỉ muốn vòng một hình trái tim lên cuốn lịch để ghi nhớ ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta, về sau cứ mỗi năm, em sẽ tổ chức tiệc chúc mừng để kỷ niệm ngày này.\”
Du Đường bật cười vì ý tưởng của hắn, bèn nhẹ nhàng nhéo nhéo má Thẩm Dục, nhướng người lên, hôn lên trán hắn một cái.
\”Được rồi, vậy thì mau ngủ đi thôi, ngày mai chúng ta còn phải dậy thật sớm để đi hẹn hò.\”
Y dặn dò Thẩm Dục: \”Nếu như sáng mai anh ngủ quên thì em nhất định phải gọi anh dậy, không thể phí phạm thời gian hẹn hò quý giá của chúng ta được, em rõ chưa?\”
Du Đường sợ rằng nhỡ đâu Thẩm Dục không gọi, y sẽ vĩnh viễn không dậy được nữa.
\”Ừm ừm.\” Bởi nụ hôn chúc ngủ ngon bất ngờ của Du Đường, cả người Thẩm Dục vui sướng lâng lâng như bay trên mây, mắt hoa đào híp lại cười không thấy mặt trời.
Hắn gật đầu như giã tỏi, cũng thò đầu qua hôn lên trán Du Đường một cái, tiếp theo lại hôn lên môi một cái, rồi mới cười khúc khích, nom thích ý tựa như mèo con ăn vụng được cá, sau đó mới nhắm mắt lại ngủ.
Du Đường thở dài, nắm siết nhẹ bàn tay Thẩm Dục, cuối cùng mới nói với hắn một câu chúc ngủ ngon.
*
Hai người quyết định đi hẹn hò ở công viên giải trí.
Bởi lẽ Du Đường biết tuổi thơ của Thẩm Dục thật sự rất thê thảm, không chỉ không có được tình yêu thương của cha mẹ người thân, luôn luôn bị bạo hành ngược đãi, mà ngay cả những món quà vặt mà các bạn nhỏ thích ăn, những món đồ chơi yêu thích hay những nơi vui chơi giải trí giành cho trẻ em, hắn đều chưa từng được trải nghiệm lần nào.
Cho nên lần hẹn hò này, y muốn đưa Thẩm Dục đến công viên giải trí một lần, dẫn hắn đi ăn ăn uống uống chơi bời, trộm đền bù cho hắn một góc nhỏ của thời thơ ấu.
Nhờ có hệ thống mở chế độ \”miễn đau\”, tuy rằng Du Đường vẫn cảm giác được sự nặng nề của cơ thể, thế nhưng không cảm giác được cơn đau nên sắc mặt thoạt nhìn vẫn khá hơn thường ngày đôi chút.