Đến giữa trưa là đã có kết quả kiểm tra, Tống Thành mời rất nhiều chuyên gia về bệnh ung thư trong nước tới, mở cuộc họp khẩn cấp để tìm ra phương hướng điều trị cho căn bệnh của Du Đường.
Để Du Đường ngồi chờ trong phòng nghỉ, Thẩm Dục tự mình tới cuộc họp ngồi dự thính.
Hắn ngồi đó, khiến cho bầu không khí của cuộc họp trở nên căng thẳng như dây đàn.
Bởi lẽ với hung danh của Thẩm Dục ở bên ngoài, ai cũng không muốn chọc giận vị Diêm Vương sống kia.
Nhưng điều làm cho họ bất ngờ chính là, từ đầu đến cuối, Thẩm Dục chỉ lẳng lặng ngồi im trong một góc.
Yên lặng nghe bọn họ thảo luận về bệnh tình của Du Đường, thẳng cho tới khi cuộc họp kết thúc, rốt cuộc thì hắn mới hơi cử động một chút.
Thẩm Dục hỏi: \”Mọi người có thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy không?\”
\”Xin lỗi, Thẩm gia.\” Vị chuyên gia đứng đầu tiếc nuối trả lời câu hỏi của hắn: \”Căn bệnh của bệnh nhân đã tới giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn ra các cơ quan khác, việc chúng tôi có thể làm lúc này là cố gắng hết sức kéo dài thêm được ngày nào thì hay ngày ấy.\”
\” Vô dụng.\” Thẩm Dục siết chặt gậy chống trong tay, cố gắng kìm nén cơn lửa giận, gằn giọng: \”Mẹ nó đều là một đám vô dụng!\”
Hắn đứng lên, chỉ tay ra cửa: \”Cút! Cút hết ra ngoài cho tôi!\”
Thấy người vừa rồi còn đang bình tĩnh đột nhiên nổi giận, hết thảy mọi người có mặt trong phòng họp đều hoảng hốt, sợ xui xẻo bị hắn giận cá chém thớt, vội vàng lũ lượt đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, phòng họp rộng lớn chỉ còn duy nhất một mình Thẩm Dục.
Thức trắng một đêm, cảm xúc lại quá khích, tầm mắt Thẩm Dục biến thành một màu đen, lảo đảo suýt nữa đã té ngã.
Hắn vịn tường ngồi xuống ghế, im như phỗng không hề nhúc nhích.
Trong đầu chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, chỉ còn lại thấp thỏm lo âu.
Từ năm mười một tuổi, sau trận hỏa hoạn đó, hắn đã không còn loại cảm xúc như vậy nữa. Bởi thế, ngay lúc này Thẩm Dục hoàn toàn không biết nên làm gì.
Thậm chí không tìm thấy phương hướng nào cho tương lai.
Rốt cuộc thì hắn vừa có nhiều tiền, địa vị cao, quyền lực lớn, nhưng cũng không cách nào cướp lại người đó từ tay tử thần.
Hơn nữa chỉ cần tưởng tượng đến việc sắp mất đi Du Đường, ngay cả năng lực duy trì khả năng tính toán đường đi nước bước hắn cũng không làm được.
Gần như mỗi một giây, một phút đều đang kề bên bờ vực của việc sụp đổ.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng họp mới bị đẩy ra từ bên ngoài. Du Đường đi vào trong, thấy Thẩm Dục đang ngồi im một góc, gục đầu xuống như pho tượng.
Y ngồi bên ngoài đợi mãi đợi mãi không thấy Thẩm Dục ra ngoài, lại nghe Tống Thành nói trạng thái tinh thần của Thẩm Dục không tốt lắm, nên không ngồi chờ nữa mà đi tìm hắn.