\”……\”
Trình Lạc chậm chạp không trả lời, chỉ lẳng lặng ôm thật sát vào người Du Đường.
Ngay khi Du Đường cho rằng hắn đang sắp nổi giận với mình tới nơi, Trình Lạc mới đột ngột trả lời: \”Em xem như anh đang nói mê sảng.\”
\”Khuya rồi, anh cũng đã mệt mỏi cả một ngày, nên đi nghỉ ngơi thôi.\”
Hắn kéo Du Đường đứng dậy, đẩy mạnh người vào trong phòng tắm: \”Đi tắm rửa trước đi đã, có gì lát nữa nói tiếp.\”
\”À, ừ.\” Du Đường không ngờ thái độ của hắn lại thay đổi xoành xoạch như vậy, đến khi cửa phòng tắm bị hắn đóng lại rồi thì y vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Trong lòng lo lắng cho Trình Lạc, Du Đường bèn hỏi hệ thống: Thống Thống, hiện giờ Trình Lạc đang làm gì?
【Để em xem thử.】 hệ thống nói: 【 hắn đang ngồi đần mặt ra ở trên giường. 】
Du Đường:……
Hệ thống hỏi Du Đường: 【 ký chủ, sao tự dưng hôm nay ngài lại nhắc tới việc rời đi với hắn?】
【 là vì con chip kia à?】
Du Đường thở dài: Ừ.
Hôm nay, sau khi bị lão già điên Trần Trị kia trừng phạt, trên đường quay trở về đột nhiên bị chảy máu mũi, y cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi hệ thống tại sao lại xảy ra tình trạng này.
Lúc đó, hệ thống mới nói cho y biết, kỳ thật từ cái ngày mà nguyên chủ bị cấy con chip kia vào trong não thì đã bắt đầu bước lên con đường dẫn tới tử vong.
Bởi vì con chip kia sẽ thẩm thấu độc tố vào trong não, ăn mòn đại não, đến một lúc nào đó, Du Đường sẽ bị thất khiếu đổ máu, chắc chắc sẽ chết, vô phương cứu chữa.(Thất khiếu chảy máu là máu chảy ra từ các lỗ trên mặt là mắt mũi miệng tai)
Nói cách khác, dù cho Du Đường và Trình Lạc có thành công lật đổ tổ chức, đưa toàn bộ đám người kia ra trước vành móng ngựa, né tránh được chuyện bản thân bị biến thành mẫu vật sống, cuối cùng vẫn chẳng thế trốn thoát khỏi cái chết, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên Du Đường mới nghĩ đến chuyện mập mờ nhắc nhở Trình Lạc về sự thật rằng đến một ngày nào đó y sẽ rời đi.
Và còn một nguyên nhân quan trọng, đó là ngày hôm nay Trình Lạc đột nhiên trở nên dễ nói chuyện, mang lại cho y rất nhiều niềm vui bất ngờ, làm cho y cảm nhận được rõ ràng Trình Lạc đang ngày càng trở nên tốt hơn.
Càng quan trọng hơn nữa, đối phương đã đưa ra kế hoạch thành lập viện phúc lợi, khiến cho Du Đường cảm thấy, dù cho không có mình ở bên, chàng trai kia và đám trẻ vẫn có thể ở bên nhau, có thể chữa khỏi cho nhau.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong rồi bước ra ngoài, Trình Lạc vẫn còn đang ngồi ngẩn người trên giường.
Nghe thấy tiếng bước chân Du Đường, hắn mới chợt hoàn hồn, vẫy tay với y, nhoẻn miệng cười: \”Mau tới đây, ngủ chung với em nào.\”
Du Đường thấy hắn tựa hồ vẫn ổn, bèn nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Vừa mới nằm lên giường, Trình Lạc đã trườn qua quấn vòng vòng lên người, ôm y không chịu buông tay.