Sài Gòn về đêm diễm lệ, ánh đèn sặc sỡ hơn hàng triệu vì sao trên vũ trụ bao la, người ta ùa ra đường hòa vào sự đẹp đẽ điên cuồng, các quán bar, vũ trường lần lượt lên đèn, sẵn sàng chào đón những vị khách làng chơi không ngại đốt cả đống tiền đêm nay. Sài Gòn vẫn hào nhoáng và cám dỗ như cái cách mà nó tồn tại từ bao nhiêu năm nay, người người lướt qua nhau vội vã, xa cách.
Giữa cái thành phố hơn mười triệu dân mà không thể tìm ra được một người trò chuyện, một người sẵn sàng cùng mình say khướt, sẵn sàng cùng mình đi tới nơi mình muốn, cùng dùng một bữa cơm, cùng trò chuyện sau một ngày vất vả… Thì thật là một sự thật bại, rất thất bại.
Vậy cho nên, Thanh Hà mới có mặt ở nơi đây một mình, trốn một góc âm thầm gặm nhắm cái nỗi cô đơn hiện hữu bất lâu nay.
Chọn cặp kính to gần như che hết khuôn mặt, nhấp từng ngụm rượu, nhìn đắm đuối sang bàn gần quầy pha chế.
Mới ngồi chưa lâu, Thanh Hà bất chợt phát hiện ra một \”Mỹ cảnh\” mà cô chưa từng va phải trước đây, mỹ cảnh này thu hút đến nỗi cô không thể dời ánh mắt ngắm nhìn đã ba mươi phút trôi qua. Chính xác là một cô gái đẹp. Thanh Hà chưa từng nghĩ mình bị lôi cuốn bởi một cô gái khác, bởi nếu khách quan đánh giá thì mọi người đều tôn vinh cô là \”Ngọc nữ showbiz, vậy thì có ai đẹp hơn cô nữa chứ? Nhưng nhận sắc người đó trong một khoảnh khắc tự nhiên giống như có điện, bắn thẳng vào lòng cô không báo trước một tiếng, khiến trái tìm đập liên hồi, hụt mất một nhịp thở.
Cô gái ngồi ở bàn gần quầy rượu, không hay biết bị người khác chăm chú nhìn trộm nên thoải mái cười đùa cùng những người khác, phóng khoáng vô tư. Cô gái có đôi mắt hút hồn, sống mũi cao và nụ cười tỏa nắng lộ hai má lún sâu hoắn, trong bộ dạng menly, sơ mi trắng, quần kinny, giày lười năng động. Phong cách khá giản, mà ngược lại tôn vinh lên vẻ đẹp nguyên bản vốn có khiến ai nhìn cũng phải say đắm. Và Thanh Hà, đương nhiên không ngoại lệ!!!
…
——————————
Đã hai tuần liên tục, Thanh Hà một Ngọc nữ \”con ngoan trò giỏi\”, chuẩn \”con nhà người ta\” hoàn hảo không một vết xước âm thầm đến quán Bar chỉ để ngắm cái con người ấy.
Có chút gì khó tả len nhẹ vào hồn, cứ muốn ngắm mãi, tự cô cảm thấy mình biến thái, nhưng thôi, cảm xúc này nó lâng lâng lắm, cứ thả mặc cho nó trôi theo từng ngày và theo những gì tim cô muốn. Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên cô thả mặc cho cảm xúc hoang sơ của mình xâm chiếm, bởi vì thú vui ngắm nhìn người ấy khiến cô vui vẻ, thư giản sau một ngày đối mặt với đầy rẫy áp lực.
Nói một cách chính xác thì cuộc sống của Thanh Hà giờ đây đang nhạt nhẽo, buồn chán, lặp đi lặp lại vô hồn vô cảm, thậm chí không còn chút động lực nào. Nực cười ở chỗ, ai nhìn vào cũng nghĩ cô hạnh phúc, nhiều người tâng bốc tung hô ao ước như thể cô là chuẩn mực hạnh phúc của thế giới vậy. Cái \”Chuẩn mực\” xã hội tâng bốc gia đình tự hào đó, vô tình lại giam cầm cô vào lao tù khuôn phép mà cô loay hoay không thể thoát được, giam cầm trong cái tẻ nhạt thường nhật.