[Bách Hợp-Hoàn] Khiêu Chiến Không Rung Động – Beta Quân (Edit) – Chương 70 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Bách Hợp-Hoàn] Khiêu Chiến Không Rung Động – Beta Quân (Edit) - Chương 70

Chương 70: Không Thể Giấu Diếm

Xuân về trên đất Hồng Thành luôn ngắn ngủi đến nao lòng.

Nắng ấm chợt đến rồi lại vội vàng lui đi, cái lạnh vẫn còn vương vấn đâu đây, thời tiết cứ thế biến ảo khôn lường.

Vừa giây trước, bầu trời còn u ám, không khí ẩm ướt bao trùm, thì giây sau mây đen đã tan, ánh dương hé rọi, chiếu xuống những đóa hoa đào đang e ấp trên cành.

Sắc đào phơn phớt hồng, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ. Thỉnh thoảng, vài cánh hoa đã chín muồi lìa cành, nhẹ nhàng bay theo làn gió mang hơi ẩm tươi mát, đáp xuống con đường lát đá xám xịt.

Khương Tuyết cứ đứng lặng trên con đường ấy hồi lâu, rồi bất chợt hắt hơi một cái thật mạnh, \”Hắt xì!\”, như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô không rõ là do gió thoảng hay do phấn hoa bay mà mình lại hắt hơi như vậy.

Câu nói của Trần Song vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc mới nghe cô còn chưa kịp hiểu, phải nghiền ngẫm lại từng chữ một mới thấy rõ ý tứ sâu xa trong đó.

Thì ra, Trần Song đang nói thích cô.

Khương Tuyết có thể hiểu câu nói ấy theo nghĩa \”Chị thích minh tinh, cũng thích em\”.

Hoặc là, \”Chị không chỉ thích minh tinh, mà còn thích em\”.

\”Không chỉ\” nghe sao luyến lưu, vấn vương hơn \”cũng\” nhiều quá!

Trái tim Khương Tuyết lại bắt đầu đập thình thịch, mạnh mẽ đến nỗi cô lo lắng Trần Song đứng ngay bên cạnh sẽ nghe thấy.

Hai má cô nóng ran, nhưng cô không dám đưa tay lên sờ.

Cô sợ những cử chỉ nhỏ bé sẽ để lộ tâm tư, để lộ cả nhịp đập cuồng loạn trong lồng ngực.

Điều khiến Khương Tuyết băn khoăn là Trần Song lại nói những lời này một cách quá đỗi tự nhiên.

Giọng nói dịu dàng, chân thành. Nhưng lại khiến nàng không biết được lời \”thích\” ấy, là lời \”Tớ thích cậu\” thẹn thùng, ngập ngừng nơi hành lang lớp học buổi chiều tà, hay là lời \”Tôi thật sự thích các bạn\” của một minh tinh đang cúi chào cảm ơn khán giả trên sân khấu, tràn đầy cảm xúc.

Khương Tuyết chưa từng đuổi theo một ngôi sao nào, nhưng giờ đây, nàng dường như đã hiểu được cảm giác ấy.

Người mình thích ở ngay trước mắt, gần trong gang tấc, nhưng khi đưa tay ra, lại như mò trăng đáy nước, chỉ là ảo ảnh.

Chỉ có chú khỉ nhỏ bên dòng suối mới không cam lòng.

Nhìn vầng trăng vỡ vụn dưới nước, rồi lại từ từ lành lặn, trong lòng Khương Tuyết dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Dù chỉ là ảo ảnh, cô vẫn muốn thử vớt lên.

Chỉ cần thêm một câu nữa thôi, chỉ một câu thôi.

Khương Tuyết ngước mắt nhìn Trần Song, đuôi mắt cô như vừa bị thấm ướt, ửng đỏ lên.

Cô khẽ hỏi: \”Chị có thể nói lại câu vừa rồi không?\”

Trần Song đáp: \”Câu nào?\”

Khương Tuyết im lặng.

Dái tai Trần Song đỏ ửng như máu, được những lọn tóc đen che khuất. Nàng khẽ nghiêng người, cố gắng để ánh mắt ngang tầm với Khương Tuyết.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.