Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn – Tạ Tri Vi – Chương 8 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn – Tạ Tri Vi - Chương 8

Chương 08

Ánh nắng chiều rải rác xuyên qua cửa sổ, Ôn Xuyên chọn chỗ cạnh cửa sổ để tiếp Thẩm Dật Thanh. Tính ra đây là lần thứ ba họ gặp mặt. Thẩm Dật Thanh vẫn giữ nguyên phong thái cũ, những lời chào hỏi giữa hai người cũng đơn giản như thường, nhưng Ôn Xuyên có thể đoán được ý đồ của hắn, không chỉ đơn thuần là mua bánh kem.

“Có làm phiền em không?”

Thẩm Dật Thanh nhã nhặn giơ tay, khuy măng sét trên cổ tay lấp lánh sáng lên. Ôn Xuyên nán lại nhìn trên đó một khoảnh khắc, rồi nói: “Vẫn còn nhân viên khác trông coi cửa tiệm.”

“Anh tìm tôi có việc sao?” Ôn Xuyên hỏi.

Thẩm Dật Thanh không vội trả lời, hắn chậm rãi nói, tựa như một thợ săn đang dạo bước bên bìa rừng: “Sau lần gặp trước, dì Khúc có nói với tôi về yêu cầu và phản hồi của em.”

Ôn Xuyên ngẩn người. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với dì Khúc. Dì Khúc tốt bụng, mỗi lần thăm hỏi đều rất tinh tế, hỏi cậu có hài lòng không, có muốn hẹn gặp lại không, còn trò chuyện rất nhiều chuyện gia đình.

Ôn Xuyên da mặt mỏng, cảm thấy khả năng hai người không lớn, lại không muốn phụ lòng tốt của đối phương. Thế là cậu chỉ trả lời “Đều rất thuận lợi”, “Đối phương rất tốt, cháu rất hài lòng”, còn gì nữa nhỉ?

“…Cháu thích tiến triển tự nhiên, muốn tìm người tính cách ôn hòa đúng không?”

Khuôn mặt Thẩm Dật Thanh dưới ánh mặt trời thật ấm áp, góc cạnh rõ ràng, thần sắc nhu hòa. Đôi mắt hắn màu hổ phách, khi không cười thì thanh lãnh xa cách, khi mỉm cười thì như băng tan.

Ôn Xuyên ngắn ngủi “A” một tiếng, gò má và vành tai đều nóng lên. Những lời này không phải do chính cậu nói, đặc biệt là mấy câu khen ngợi Thẩm Dật Thanh ở phía sau, nào là “đẹp trai”, “rất có tài”, vân vân… đều là dì Khúc gửi, cậu chỉ phụ họa theo.

Thẩm Dật Thanh sẽ không thấy… nhỉ?

“Dì Khúc đã chụp ảnh đoạn tin nhắn gửi cho tôi.”

Quả nhiên, Ôn Xuyên vành tai đỏ bừng.

Thẩm Dật Thanh nhìn cậu chằm chằm, dừng câu chuyện. Hắn cảm giác nếu tiếp tục nói nữa, người đối diện sợ rằng sẽ bốc hơi ngay lập tức. Hắn chuyển đề tài, nói rõ ý đồ đến.

“Người nhà tôi giục gấp lắm, mẹ tôi vì chuyện xem mắt mà tốn không ít tâm tư, họ hy vọng tôi sớm tìm được bạn đời. Điểm này tôi đã từng nhắc đến rồi.”

Ôn Xuyên nghe mà ngây người. Thẩm Dật Thanh đã từng nhắc đến gia đình hắn, làm việc ở trường học. Gia đình làm công tác giáo dục thường rất cởi mở, nhưng dáng vẻ mà Thẩm Dật Thanh miêu tả lại giống như gia đình hắn cực kỳ chú ý đến chuyện tình cảm của hắn, có thể nói là lo lắng đến cực độ. Ôn Xuyên không hiểu, nhưng lại tôn trọng. Nếu cha mẹ cậu còn sống, nhất định cũng hy vọng cậu và Ôn Hựu Thanh sống tốt.

Tìm một đối tượng ưng ý, bước vào hôn nhân, coi như là chuyện cha mẹ quan tâm nhất.

Thẩm Dật Thanh uống một ngụm cà phê, hương thơm lan tỏa: “Hôm nay tôi đến là muốn hỏi, theo điều kiện của em, em có người em thích chưa?”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.