Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn – Tạ Tri Vi – Chương 72 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn – Tạ Tri Vi - Chương 72

Chương 72

Thẩm Dật Thanh đi từ khi trời còn chưa sáng, Ôn Xuyên mơ màng nằm trên giường, được hắn ôm qua hôn hai cái. Tối hôm qua hai người thân mật rất lâu, Thẩm Dật Thanh hành động thật ôn nhu, nói là muốn \”dưỡng\” cậu cho tốt, quả nhiên rất dễ chịu. Gương mặt Ôn Xuyên đỏ bừng, môi căng bóng, ngay cả đầu ngón tay cũng lộ vẻ thỏa mãn.

Một tháng thật dài, Thẩm Dật Thanh vừa bước ra khỏi nhà, Ôn Xuyên đã bắt đầu nhớ hắn.

cha mẹ Thẩm ở nhà không có việc gì làm, chỉ quanh quẩn với hoa cỏ, đi dạo công viên. Có một lần, Ôn Xuyên nướng bánh mì, hai người nhìn đầy bàn dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn tỏ vẻ rất hứng thú, dứt khoát tham gia vào bếp núc. Ôn Xuyên đã dạy không ít người làm bánh ngọt, bắt đầu từ những món đơn giản nhất trong gia đình, từ từ tiến lên. Cả thầy lẫn trò đều tiếp thu rất nhanh.

Mẹ Thẩm đang làm kem hộp, cha Thẩm thì nghiên cứu sữa chua đông lạnh vị bưởi. Hai người thi thoảng lại \”chê\” nhau.

\”Tôi đã bảo bật lửa nhỏ thôi mà, bà nhìn xem nó sôi trào ra nồi thành cái dạng gì rồi kìa, tôi không ăn đâu!\” cha Thẩm vừa nặn túi sữa chua vừa cằn nhằn.

Mẹ Thẩm lườm ông một cái: \”Ai thích ăn thì ăn!\”

Rồi sốt ruột hỏi Ôn Xuyên: \”Làm sao bây giờ, hay là thêm chút bột bắp nữa?\”

Ôn Xuyên nhìn qua, cười an ủi: \”Không sao đâu ạ, chỉ cần nấu đặc sệt là được, cứ thêm vụn bánh quy vào là ổn. Cháu xem rồi, phần đế không bị cháy đâu.\”

Mẹ Thẩm lúc này mới yên tâm, quay sang nói với cha Thẩm: \”Ông thấy chưa, tôi đã bảo không sao mà, ông cứ làm quá lên!\”

cha Thẩm ngày thường không thích làm đồ thủ công, cũng không thích nấu nướng. Sáng nay bị lôi kéo làm bánh ngọt, ban đầu còn không vui vẻ lắm, nhưng giờ đã dần tìm thấy niềm vui. Dưới sự chỉ đạo của Ôn Xuyên, ông đã làm xong ba bốn ly sữa chua đông lạnh vị bưởi, sau đó tiếp tục thách thức món pudding caramel.

\”Mau xem tay nghề của tôi này, có phải đã có thể \’xuất sư\’ rồi không?\” cha Thẩm tự hào cười vang.

Ôn Xuyên rướn người nhìn qua, hết sức khuyến khích: \”cháu tặng chú một bông hoa nhỏ màu đỏ.\”

Mẹ Thẩm vừa nghe thấy thì nóng nảy: \”Không được, dì cũng muốn, hai người nhìn dì xem.\”

Ôn Xuyên cười cong mắt.

Ba người đồng tâm hiệp lực, làm ra vô số món ăn sáng và đồ ăn vặt. Rau củ quả trong tủ lạnh đều phải nhường chỗ cho đồ ngọt. Ôn Xuyên chụp ảnh gửi cho Thẩm Dật Thanh, không ngừng khen ngợi cha mẹ Thẩm.

Thẩm Dật Thanh…

Thẩm Dật Thanh không trả lời…

Ôn Xuyên đợi ba phút, vẫn không thấy tin nhắn nào, hừ nhẹ hai tiếng rồi đặt điện thoại xuống.

Tất nhiên có lẽ là vùng núi không có tín hiệu, cậu cũng không sốt ruột, đi tìm cha Thẩm chơi cờ giết thời gian.

Thẩm Dật Thanh đến vùng núi mới biết mọi chuyện không hề đơn giản. Người trở về chỉ nói sạt lở đất, nhưng kết quả là càng đi từ sân bay đến thôn núi lại càng thấy không ổn. Họ bị chặn ở một điểm cao ngay cổng thôn, được báo là nhà cửa và ruộng đồng trong thôn đã bị nước nhấn chìm.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.