Chương 01
Buổi chiều đầu đông, nắng chuyển thành màu cam, trải khắp phố, lác đác người qua lại vội vã. Thỉnh thoảng, họ bị thu hút bởi một tiệm bánh ngọt thơm lừng bên đường.
Tuy giờ vẫn là thời gian làm việc, theo lý mà nói lượng khách trong tiệm không nhiều, nhưng cửa tiệm này dường như khác biệt. Bên trong có không ít trai xinh gái đẹp, rất nhiều người giơ điện thoại chụp ảnh. Người đàn ông đeo kính bên cửa sổ đặc biệt thu hút ánh nhìn, ngay cả nhân viên cửa tiệm cũng phải nhìn mấy lần.
“Oa, đẹp trai quá!”
“Không hẳn, cũng bình thường thôi, chưa bằng ông chủ chúng ta đâu!”
Là ông chủ tiệm bánh ngọt, Ôn Xuyên hiển nhiên đã quen với những lời đánh giá như vậy. Cậu xách theo khuôn đúc đi tới, phớt lờ những trai xinh gái đẹp trong tiệm, nhẹ nhàng gõ gõ vật trong tay, khiến nhóm nhân viên đang buôn chuyện quay lại: “Bánh kem chanh nướng gần cháy rồi kìa.”
Mọi người liền lè lưỡi tản ra. Cô nhân viên có đôi tay nhanh nhẹn nhất, lập tức vào khu vực chế biến, đưa khay nướng ra khỏi lò. Mùi hương ngọt ngào của sữa ngay lập tức tràn ngập khắp phòng. Hoàn thành công việc đang làm, cô nhanh nhẹn đến bên Ôn Xuyên giúp đỡ.
Đây rõ ràng là quy trình làm việc rất bình thường, nhưng các nhân viên khác lại lén lút cười trộm, gọi cô là đồ mê trai.
Cô nhân viên nhanh chóng quay mặt lại, liếc mắt khinh bỉ: “Mấy người không mê trai à? Mấy người đến tiệm làm việc chẳng phải đều vì mặt ông chủ, còn nói tôi, hừ!”
Mọi người ồ lên xì xào, Ôn Xuyên mỉm cười bất đắc dĩ, giả vờ như không nghe thấy.
Chuyện này có nguồn gốc sâu xa. Khi Ôn Xuyên mở tiệm bánh ngọt này, ban đầu chỉ định tuyển hai nhân viên. Kết quả người đến nộp đơn không ngớt, Ôn Xuyên lúc đó mới biết mình đã nổi tiếng trên mạng xã hội. Không chỉ vậy, không ít người đến phỏng vấn rất thông minh, diễn một màn “vẽ bánh lớn” cho ông chủ, nói với cậu rằng sau này có thể mở chuỗi cửa tiệm, bây giờ tuyển nhiều người coi như huấn luyện.
Ôn Xuyên còn trẻ, năm nay mới 22 tuổi, trông cũng nhỏ hơn tuổi thật, thoạt nhìn như mới 18. Dù đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nhưng phần lớn thời gian đều vùi đầu làm bánh kem, không hiểu biết nhiều về kinh doanh. Thấy đối phương nói có lý, cậu liền nghe theo, không chỉ tuyển nhân viên mà còn tuyển cả thợ làm bánh, tổng cộng sáu nhân viên.
Người “vẽ bánh lớn” đương nhiên cũng ở trong số đó, đáng tiếc người này tâm tính không ngay thẳng, mỗi ngày không muốn làm bánh kem, chỉ thích nhìn chằm chằm mặt Ôn Xuyên, ngày nào cũng tranh thủ mọi lúc tỏ tình, khiến Ôn Xuyên vô cùng xấu hổ.
Ôn Xuyên ban đầu còn khuyên nhủ nhẹ nhàng, sau này thật sự không chịu nổi mới sa thải người đó.
Ông chủ này đúng là không biết tức giận.
“Ôi không còn cách nào khác, ai bảo ông chủ đẹp trai, vừa thơm vừa mềm như nam sinh trung học.” Cô nhân viên nhanh nhẹn bình luận.
Ôn Xuyên nghe vậy xoa bóp mặt mình, hơi gầy, cũng không mềm.
Hơn nữa, cậu chỉ là trông có vẻ không thiếu người theo đuổi, nhưng thực ra vẫn độc thân từ trong bụng mẹ. Tuy nhiên, chuyện này cậu chưa từng nói với ai. Cậu có một loại “sức đề kháng” với chuyện tình cảm, nói ra có chút khó mở lời.