YOU ARE READING
Giới thiệu:
Chuyển ngữ: Queen
Năm đó An Ninh là bệnh nhân, cô thổ lộ với bác sĩ Bạch, bị người ta cự tuyệt, lần đầu tiên nếm thử cảm giác
thất tình, cô cảm thấy rất đau khổ.
Lần thứ hai gặp mặt, giờ cô đã trở thành bác sĩ thực tập, cô nhìn anh cười…
La Dao vẫn cảm thấy mình là một người quái gở,cô độc đoán, cố chấp, thiếu đi sự dịu dàng mà cô gái nên có ởtầm tuổi này. Cô chưa bao giờ nghĩ tới trong sinh mệnh của chính mình sẽ xuất hiện một người như vậy, sẽkhiến cô cam tâm tình nguyện phá bỏ bức tường ngăn cách trong tim, muốn làm một người vợ ưu tú luônhướng tới ánh mặt trời ấm áp.Ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu sáng trong sinh mệnh của cô đó, tên anh ấy là Lâm Khai Dương.Từ trên taxi bước xuống, La Dao siết chặt tờ giấy trong tay, chữ viết trên trang giấy rất cẩu thả, ghi lại một địachỉ mà cô tìm kiếm đã lâu.Hai ngày trước, cô vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy anh ở trong đám cưới của bác sĩ Bạch cùng An Ninh,không ngờ anh lại vắng mặt. Cô hỏi kỹ ra mới biết được anh cũng không muốn gặp bạn cũ trước kia, cố ý mộtmình đến chúc mừng vào trước hôn lễ một ngày, vội vã rời đi trước khi các tân khách đến.La Dao nghĩ, có lẽ anh không tốt lắm. Bằng không với tính cách kiêu ngạo cương trực ấy của anh, chắc hẳn làanh còn sợ không ai biết học trò tốt nghiệp ưu tú nhất đã gả cho đồng nghiệp tốt nhất của anh.Suy đoán này giống như một bóng mờ không chịu tản đi, bất kể cô đi tới đâu, bất kể cô đang làm gì, đều sẽnhớ tới hiện tại anh không tốt lắm.Cô lấy bản đồ từ trong ba lô ra, cẩn thận phân biệt chữ tiếng Anh chằng chịt ở trên bản đồ, tìm ra con đườngtương ứng trên trang giấy đó, sau khi xác nhận được, cô lại khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Địa chỉ này là bác sĩ Bạch viết cho cô, không thể sai được. Trước khi đi, An Ninh đã nắm tay của cô, nói: \”Nhịgiáo sư, đến Newyork đưa giáo sư về nhé, nói với thầy ấy là chúng tôi đều rất nhớ thầy.\”Trước khi đến cô đã tràn đầy lòng tin, Lâm Khai Dương theo đuổi cô hơn hai năm, mặc dù chính cô cũngkhông biết bản thân có những ưu điểm nào, vậy tại sao anh có thể thấy chứ? Nhưng có một điều cô rất chắcchắn, đó là anh vô cùng thích cô, có lẽ hiện tại nên đổi thành đã từng vô cùng thích cô.Cô mất một thời gian khá lâu để bình ổn lại tâm tình miên man, ngẩng đầu ngắm nhìn biệt thự trước mặt,dùng tâm tình quyết đánh đến cùng ấn lên chuông cửa.Ra mở cửa chính là một người phụ nữ xa lạ, bà rất lễ phép hỏi: \”Xin hỏi cô tới tìm ai?\”\”Xin hỏi Lâm Khai Dương có ở đây không?\” Lúc nói ra tên của anh, La Dao có hơi chần chờ. Cô đã thấy qua mẹcủa anh ở trên báo chí, xác định không phải là người ở trước mắt này.\”A, cô tìm thiếu gia nhà tôi hà?\” Người phụ nữ vẫn cứ ngăn ở cửa, hỏi: \”Xin hỏi cô và cậu ấy có quan hệ thếnào?\”\”Tôi…\” La Dao trầm mặc rất lâu, lại bị vấn đề này làm khó, một hồi lâu mới đáp: \”Tôi là đồng nghiệp cũ của anhấy, trước kia cùng làm việc ở bệnh viện trung tâm.\”\”Thật xin lỗi, thiếu gia của chúng tôi đã nói là không muốn gặp đồng nghiệp.\”La Dao ngây người tại chỗ,lúc cửa chính sắp đóng lại thì có một cô gái khác đi ra từ trong biệt thự, khi nhìnthấy La Dao thì liền sững sờ: \”Bác sĩ La… Là cô à?\”Cô ấy đi tới, nói với người phụ nữ: \”Dì Trịnh, cho bác sĩ La vào đi.\”La Dao cũng không bất ngờ khithấy Lâm Lâm ở chỗ này, cô đi lên phía trước chủ động chào hỏi với Lâm Lâm:\”Chủ nhiệm Lâm, thật ngượng ngùng, chưa nói một tiếng đã tới quấy rầy, cô có thể cho tôi gặp Lâm KhaiDương không?\”Lúc chờ đợi đáp án cô lộ vẻ hơi lo lắng. Cô vẫn rất kiêu ngạo khi được Lâm Khai Dương theo đuổi, trong bệnhviện mọi người có chút quen biết hai người họ đều hiểu rõ, đương nhiên cũng sẽ không gạt được chị gái LâmLâm của anh. Có lẽ là địa vị của hai gia đình có chênh lệch quá lớn, cô biết Lâm Lâm vẫn không thích mình.Lâm Lâm cúi đầu trầm tư một lát, sau đó ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói: \”Hiện tại nó không thích gặpngười khác, tôi nghĩ có lẽ người nó không muốn gặp nhất chính là cô đấy.\”La Dao cúi đầu, không biết nên đáp lại như thế nào.\”Nhưng cô có thể nhìn nó từ xa.\” Lâm Lâm thở dài một tiếng: \”Cô thấy được nó liền hiểu rõ vì sao tôi lại nóinhư vậy rồi.\”Trong lòng La Dao có một ý niệm mơ hồ,cô biết điều kiện của gia đình Lâm Khai Dương rất tốt, nhưng khôngnghĩ rằng tốt đến mức này. Cô đi theo Lâm Lâm vào phòng khách, vừa nhìn cách trang hoàng bố trí đã biếtchính là giá trị xa xỉ, phía sau biệt thự còn nối với một vườn hoa rất lớn, trong lòng vườn hoa còn có một đàiphun nước như một tác phẩm nghệ thuật.Lâm Lâm đặt ngón tay trỏ ở bên môi, làm một động tác chớ lên tiếng với cô, hai người đi một mạch tới lầu hai,dừng lại trước cửa một căn phòng.Lâm Lâm gõ gõ cửa, cất giọng nói: \”Khai Dương, là chị, chị vào được không?\”Bên trong không có trả lời, nhưng cách một cánh cửa La Dao giống như nghe được tiếng nhạc vang lên bêntrong phòng. Hiệu quả cách âm của cửa phòng rất tốt, nhưng mơ hồ có một giai điệu của chương nhạc \’Tamquốc hảo hài tử\’ mới nhất truyền ra qua khe cửa nhỏ kia.Lâm Lâm đẩy cửa ra, La Dao bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.Cửa sổm ở một nửa, vài tia nắng rọi vào từ những khe hở của rèm cửa sổ, chùm tia sáng bị một chiếc pianomàu trắng ngăn lại, Lâm Khai Dương ngồi ở trước đàn dương cầm… Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua mangtheo mấy chiếc lá cây nhẹ nhàng bay vào từ bên ngoài cửa sổ, lá cây màu xanh lục liền rơi xuống kệ đàn.Từ trước tới nay La Dao không hề biết là Lâm Khai Dương còn biết đánh đàn dương cầm. Cô biết hai tay củaanh rất linh hoạt, bàn tay cầm dao phẫu thuật nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị lỗi, lại không nghĩ rằng ởtrước đàn dương cầm, đôi tay ấy cũngmuốn sao được.Nốt nhạc phát ra từ những phím đàn giống như là tự cólinh hồn, làm cho người ta không cẩn thận sẽ trầm luân trong đó.Anh mặc một bộ đồ ở nhà nhã nhặn, quần áo màu xanh nhạt khiến cho cả người anh thoạt nhìn rất nhẹ nhàngkhoan khoái. Nhưng có một điều khiến cô rất bất ngờ chính là xem ra anh khá khỏe mạnh.Tiếng đàn dừng lại, Lâm Khai Dương nhìn về phía hai người.Trái tim La Dao chưa từng đập nhanh tới như vậy, nhưng tại sao…Ánh mắt của anh lướt qua người cô, không hề dừng lại dù chỉ là một lát, giống như là đang nhìn một chỗ rấtxa, có cảm giác trong mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.Lâm Lâm im lặng liếc La Dao một cái, đi tới bên cạnh Lâm Khai Dương, nói: \”Hiện tại thời tiết rất tốt, có muốnLâm Lâm im lặng liếc La Dao một cái, đi tới bên cạnh Lâm Khai Dương, nói: \”Hiện tại thời tiết rất tốt, có muốnchị ra ngoài đi dạo cùng em hay không?\”\”Em không muốn đi đâu cả.\” Lâm Khai Dương xoay đầu hướng về phía cửa sổ, giọng nói có chút trầm thấp:\”Thời tiết rất tốt sao? Em lại không thấy được.\”Trong nháy mắt khi anh quay đầu, La Dao cũng đã đoán được kết quả ấy. Nhưng khi chính tai nghe được anhxác nhận suy đoán của mình, cô vẫn cảm thấy lồng ngực đau đớn không chịu nổi, đau đến nỗi gần như hít thởkhông thông.Hai mắt Lâm Lâm nhìn La Dao, lại nói với Lâm Khai Dương: \”Nghe nói bác sĩ La vẫn luôn tìm em, em nói xem cómuốn cho cô ấy biết địa chỉ nhà chúng ta hay không?\”\”Trước kia không chiếm được thì vô cùng mong muốn có được cô ấy, hiện tại đã không thể nhìn thấy, em mớiphát hiện thì ra mình chỉ bị bề ngoài của cô ấy mê hoặc, bỏ đi dung mạo xinh đẹp đó, cô ấy cũng không cóđiểm đặc biệt nào đáng để em lưu luyến.\” Lâm Khai Dương cúi đầu cười một tiếng: \”Huống chi với tính cáchđó của cô ấy, lúc sống chung sẽ rất mệt mỏi, chị, em không muốn gặp cô ấy.\”Nước mắt của La Dao không tiếng động chảy xuống theo từng lời anh nói.Lâm Lâm thương tiếc nhìn cô một cái, nói với Lâm Khai Dương: \”Chị biết rồi, em đàn tiếp đi.\”Hai người yên lặng rời khỏi phòng, sau khi xuống lầu, Lâm Lâm hỏi cô: \”Có muốn cùng đi ra ngoài một chúthay không?\”La Dao không có cự tuyệt, coi như là cam chịu rồi.Hai người đi trên đường phố dưới bóng cây râm mát, bước chân rất chậm, Lâm Lâm nói: \”Khai Dương chẳngnhững biết chơi đàn dương cầm mà nó còn có thể chơi rất nhiều loại nhạc cụ khác. Mọi người đều biết mẹ tôilà chủ tịch hiệp hội từ thiện, là vợ của giáo sư y khoa nổi tiếng, lại quên mất bản thân bà ấy là một nghệ sĩ âmnhạc. Bà nói tôi và ba tôi đều làm bác sĩ thì em trai phải trở thành một người làm âm nhạc giống bà thì mớicông bằng. Nhưng thằng bé Khai Dương kia học xong thủ nghệ của bà cũng không chịu tiếp nối…\”Lâm Lâm nói xong lời này liền không nhịn được cười: \”Năm đó điểm số của nó rất khá nhưng trong đơn tuyểnlại gạt mẹ tôi chọn y khoa, không có lựa chọn học viện âm nhạc đã định sẵn.\”La Dao nghe rất nghiêm túc, mặc dù trong lòng rất khổ sở, nhưng cô vẫn cứ cười nói: \”Anh ấy thật sự rất ưutú.\”\”Trước kia tôi không thích hai người đến với nhau vì tôi cảm thấy tính tình của cô vô cùng lạnh nhạt, khôngquá thích hợp với đứa em trai nhiệt tình như lửa của tôi. Nói khắt khe một chút thì lúc nào người nhà mìnhcũng tốt hơn, khi đó tôi cảm thấy cô không xứng với nó.\” Lâm Lâm than nhẹ một tiếng: \”Nhưng bây giờ thìngược lại,nghe nói cô từ chối đề nghị ưu đãi của một bệnh viện của nước Mĩ, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy…\”La Dao không có tức giận, ngược lại cười nhạt nói: \”Không riêng gì cô, trước kia tôi cũng cảm thấy bản thânkhông xứng với Lâm Khai Dương, bây giờ loại cảm giác đó vẫn còn tồn tại đấy. Chỉ là anh ấy không nhìn thấy,rốt cuộc tôi cũng cảm thấy mình đã ở vị trí bình đẳng với anh.\”Giọng nói hơi chững lại, cô thản nhiên nhìn về phía Lâm Lâm: \”Nếu như lời nói này của cô là vì để cho tôi biếtkhó mà lui, như vậy đành khiến cô phải thất vọng rồi, tôi tuyệt đốikhông buông tha anh ấy đâu, giống nhưtrước kia anh ấy chưa từng từ bỏ tôi, thế gian nói toàn văn đọc thôi.\”Lâm Lâm sững sờ: \”Cô…\”Cô cười với Lâm Lâm: \”Mới vừa rồi tôi khóc cũng không phải bởi vì lời nói của anh ấy, chỉ là tôi cảm thấy khổCô cười với Lâm Lâm: \”Mới vừa rồi tôi khóc cũng không phải bởi vì lời nói của anh ấy, chỉ là tôi cảm thấy khổsở vì đôi mắt của anh ấy. Sống chung với Lâm Khai Dương lâu như vậy, cô cảm thấy tôi vẫn không thể hiểu anhấy sao?\”Dừng một chút, La Dao nắm tay Lâm Lâm, chân thành nói: \”Tôi hiểu rõ hai người không muốn liên lụy tới tôi,mà tôi cũng không cảm thấy đây là một chuyện phiền phức. Tôi yêu anh ấy, nếu như không thể ở cùng anh ấy,đó sẽ là chuyện khiến tôi tiếc nuối nhất trong cuộc đời này.\”Lâm Lâm cúi đầu không nói, chỉ là hốc mắt đã ngân ngấn nước, cô lại cầm tay La Dao, nghẹn ngào nói khôngra lời.\”Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Khai Dương, đôi mắt của tôi chính là đôi mắt của anh ấy, tôi có thể nhìn thấy thếgiới thì cũng đồng nghĩa với việc anh ấy thấy được thế giới.\”Lâm Lâm vẫn nhìn theo bóng lưng La Dao đang chạy về hướng biệt thự, sau khi bóng dáng cô biến mất, rốtcuộc cũng rơi lệ đầy mặt.Thật ra thì từ khi La Dao bước xuống taxi, cô đã chú ý tới rồi, khi đó cô trùng hợp đang tưới nước cho bồn hoaở trên ban công lầu hai, cô để bình nước xuống, vào phòng của Lâm Khai Dương hỏi ý kiến của anh.Cô thấy rõ ràng trên mặt em trai thoáng hiện lên một hồi mừng như điên, nhưng cảm xúc đó chỉ xuất hiệnngắn ngủi trong nháy mắt, rất nhanh đã bị nét mặt tịch mịch thay thế, Khai Dương muốn cô diễn vở kịch nàycùng mình…Một lần nữa chạy qua bóng cây rậm rạp, cảm xúc cũng không giống với lúc mới tới, La Dao vội vã bước đi trêncon đường dài. Cô chạy rất nhanh, cô đã chờ không kịp nữa, giờ khắc này,trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, lậptức có thể gặp được anh.Cổng sắt của biệt thự không khóa, La Dao liều mạng trực tiếp xông vào, vọt thẳng lên lầu hai…Cô nhìn thấy cả người Lâm Khai Dương đang co lại ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nghetiếng động, anh quay đầu lại theo bản năng, vẻ mặt anh có chút chần chờ.\”Lâm Khai Dương, anh là đồ ngu ngốc sao hả? Anh cho rằng diễn một hồi là có thể lừa em bỏ đi sao?\” La Daođi vào, đứng ở trước mặt anh, giận đến nỗi mắt cũng đỏ ngầu.\”Không sai, anh biết là em đã đến, những lời đó cũng là cố ý nói cho em nghe. Em đã quay lại để tra hỏi, vậythì tốt, anh liền nói rõ ràng với em thêm lần nữa. Anh cũng có sự kiêu ngạo của anh, sẽ không theo đuổi emnữa, cũng không muốn em nữa! Như vậy đã đủ hiểu chưa?\”\”Vậy nếu như em muốn anh thì sao?\” La Dao lại đi lên trước hai bước, vừa cúi đầu liền hôn lên môi của anh…Mùi thơm thoang thoảng trên người cô kích thích thần kinh của Lâm Khai Dương. Anh đã theo đuổi cô hơn hainăm, ngay cả tay cô cũng chưa từng được nắm qua, lại không nghĩ rằng, sau khi mình mù mắt còn có thể tiếpxúc thân mật với cô như vậy…Nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt của cô, nụ hôn đầu đời ngây ngô mang theo vị mặn nhàn nhạt. Giờkhắc này chợt khiến cho Lâm Khai Dương có cảm giác được sống lại một lần.Hai người chậm rãi tách ra, tay Lâm Khai Dương khẽ run rẩy, ngón tay sạch sẽ dịu dàng lau đi vệt nước mắttrên mặt cô: \”Anh chỉ đau lòng thay em, không muốn để cho em chăm sóc một người mù như anh…\”\”Lâm Khai Dương, con mắt của anh ở chỗ này…\”