YOU ARE READING
Giới thiệu:
Chuyển ngữ: Queen
Năm đó An Ninh là bệnh nhân, cô thổ lộ với bác sĩ Bạch, bị người ta cự tuyệt, lần đầu tiên nếm thử cảm giác
thất tình, cô cảm thấy rất đau khổ.
Lần thứ hai gặp mặt, giờ cô đã trở thành bác sĩ thực tập, cô nhìn anh cười…
An Ninh bất đắc dĩ nhìn Hà Tranh, \”Mình đã nói hết những gì cần nói, cứ như vậy đi.\” Cô xoay người tìm chỗ
ngồi khác, nhưng đang là giờ cao điểm phòng ăn chật ních người.
Hà Tranh đứng lên, đưa tay ra muốn nhận lấy khay cơm trên tay cô, \”Hay ngồi đây với mình đi, mình không
làm phiền cậu là được rồi.\”
An Ninh vừa nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ kia thì chịu không nổi, ngồi chung với cậu sao mà nuốt
trôi cơm? Cô theo bản năng lùi về phía sau, \”Không cần, mình…\”
Một người đàn ông không biết xuất hiện sau lưng cô từ khi nào, vỗ vỗ vai cô, \”Đến đây với tôi.\”
Cái giọng nói này… Cô chợt quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lịch sự trước mặt, một đôi mắt tỉnh táo như thấu kính
nhìn rõ tất cả mọi thứ dừng trên mặt cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, lưng của cô suýt nữa là dán lên
người anh, cô muốn rời khỏi, nhưng không tránh được cái tay đặt trên vai mình.
Tay của Hà Tranh cũng dừngtrên không trung, ánh mắt lướt qua người đàn ông phía sau cô rồi lại nhìn về phía
An Ninh, trong cổ họng khó khăn mới nặn ra mấy chữ, \”Hai người… biết nhau?\”
An Ninh muốn nói không biết, nhưng Bạch Tín Vũ đã trả lời trước: \”Đâu chỉ biết.\” Anh quay người An Ninh lại
đối diện với mình, sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng hỏi: \”Bốn năm không gặp, sức khỏe em hồi phục như thế nào?
Ừ, nhìn dáng vẻ của em có thể thấy bệnh đã khỏi, còn có, biểu hiện trong phòng phẫu thuật cũng không tệ.
Đối với người mới mà nói thì rất bình tĩnh.\”
Hà Tranh nhìn hai người họ, họ thì lại nhìn nhau, giống như không hề có người thứ ba tồn tại, giống như toàn
thế giới biến thành màu trắng xám, chỉ có đối phương là màu sắc rực rỡ. Hơn nữa cái gì mà hồi phục, cái gì mà
bốn năm, cậu hoàn toàn nghe không hiểu, cậu như một đứa ngốc, một người ngoài cuộc.
Cuối cùng Hà Tranh bối rối thu dọn cuốn sách trên bàn, cầm lấy ba lô tìm cớ rời đi.
An Ninh và Bạch Tín Vũ vẫn đứng trong loạt người đi đi lại lại, mặt đối mặt, cô hít sâu một hơi, ngước mắt
nhìn, \”Bác sĩ Bạch, anh còn nhớ rõ tôi… Lúc nào thì anh nhận ra tôi?\”
\”Khi nhìn thấy em đứng bên cạnh bồn rửa tay ngoài phòng phẫu thuật thì anh liền nhận ra em.\”
Trả lời rất bình thản, giống như bốn năm trước chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như anh vẫn là bác sĩ cho cô
sự kiên cường.
An Ninh cho rằng cô rất hận anh, nhưng giờ khắc này cô mới phát hiện, thứ mất đi không chỉ là thời gian bốn
năm mà còn rất nhiều thức đã thay đổi. Cô đã trưởng thành. Có thể tình bĩnh để nói chuyện với anh, coi anh
như cấp trên, chỉ đơn giản có vậy thôi.